Khi lên dây xích có hơn 1800 người, bây giờ còn lại bao nhiêu?
Mười sợi xích tử thần đã nuốt chửng hơn phân nửa cường giả, thương vong nặng nề, thậm chí không ít người đã kết thù sâu sắc, nghiến răng nhìn cường giả bên cạnh.
Chính họ đã tự tay giết chết những bạn bè, người thân, người mà họ yêu mến nhất.
Nói tóm lại, lòng hận thù lặng lẽ nảy sinh trong lòng họ, và cái gọi là hợp tác hữu hảo đã hoàn toàn biến mất, thậm chí sẽ không bao giờ có lần sau.
Tuy nhiên, trận chiến này cũng có rất nhiều người được hưởng lợi, chẳng hạn như Diệp Lăng chính thức đột phá đến cảnh giới Thiên Tiên, sức chiến đấu tăng vọt, ít nhất trong cuộc truy tìm kho báu sinh tử này, hắn cũng có thêm khả năng bảo mệnh.
Giữa Địa Tiên và Thiên Tiên có một khoảng cách rất lớn.
Bởi vì khi có thể cảm nhận và hấp thụ được sức mạnh thiên đạo thì mới có thể được gọi là Thiên Tiên, hoàn toàn khác với cảnh giới Địa Tiên.
Quan trọng hơn, sau khi đột phá cảnh giới Thiên Tiên, linh hồn lực và ý thức đều sẽ trải qua biến hóa cực lớn, đây chính là thành quả tốt nhất đối với những người tu luyện.
Hơn nữa, có rất nhiều loại thuật pháp mà địa tiên không làm được, ít nhất Diệp Lăng là một ví dụ điển hình, trong tâm thức hắn, nó gần như trở thành một cái tàng kinh các.
Từng là một Tiên Đế, là một trong những người quyền lực nhất tam giới, hắn đã sử dụng không biết bao nhiêu loại thần thông.
Bây giờ, cuối cùng cũng có thể thi triển một số chiêu thức, có thể dùng để đánh bất ngờ.
Mọi người nhìn không gian rộng lớn không có đường đi trước mặt, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu.
Không còn đường, mọi người nên đi như thế nào, nếu muốn đi không gian tiếp theo tiếp tục chiến đấu thì phải làm những gì. Nếu không có lợi ích gì thì đây chỉ là một cuộc chiến vô nghĩa, vậy lần này bọn họ tới đây có ích lợi gì?
Vào lúc này, đột nhiên, một biển sấm sét sáng rực bên phía chân trời chậm lan tới, mênh mông vô biên.
Vào lúc này toàn bộ không gian dường như tràn ngập tiếng sấm rền vang, đó là một mảnh lôi hải!
Ánh sáng sấm chớp lập lòe, chỉ chốc lát liền chiếu tới mọi người, mênh mông như biển cả, không thể thấy bờ.
" Các ngươi có thể tiến vào Lôi Vân Chi Hải, cảm ngộ được bao nhiêu là tùy vào cơ duyên của các ngươi."
Trong lúc yên tĩnh, giọng nói lạnh như băng kia lại vang lên. Mọi người đều sửng sốt, tiến vào Lôi Vân Chi Hải?
Mặc dù biển sấm sét to lớn trước mặt dường như không đem đến nguy hiểm gì, nhưng khí tức kinh khủng thỉnh thoảng toát ra trong lôi vân kia khiến họ kinh hãi.
Lôi xà nổ tanh tách, chớp động điện quang gần như làm sụp đổ không gian, thậm chí phá vỡ thành những khe nứt khủng khiếp.
"Bảo chúng ta nhảy xuống đây? Ngươi muốn chúng ta chết sao?"
"Đây là nơi đặt bảo vật mà Cửu Vĩ Thiên Hậu để lại sao? Chẳng lẽ là chiến trường thượng cổ gì đó sao?"
"Ai muốn nhảy thì cứ nhảy, ta xem, một khi tiến vào nơi này, ngay cả xương cốt cũng sẽ bị nuốt thành cặn bã, đây rõ ràng là tử cục mà!"
Ngay lúc đó, một đám cường đều cảm thấy thiếu tự tin, trò chuyện to nhỏ, bọn họ kinh hãi nhìn Lôi Vân Chi Hải kinh khủng, mà giờ đây còn bảo bọn họ nhảy vào.
Lo sợ một khi rơi vào đó thì kết cục là ngay cả xương cốt cũng bị đánh thành bột phấn.
Bạch Mai đang đứng bên cạnh Diệp Lăng, nhìn Diệp Lăng, truyền âm nói: " Diệp ca, đây chắc chắn là bảo tàng của Cửu Vĩ Thiên Hậu. Nàng ta và muội là cùng một chủng tộc. Muội cảm nhận được."
"Nhưng tại sao bắt buộc phải nhảy vào Lôi Vân Chi Hải? Ta không thể hiểu được. Đây là muốn thử thách lòng dũng cảm của chúng ta hay sao?"
Bạch Mai cũng có chút khó hiểu, mà Diệp Lăng ở một bên mỉm cười: "Thử thách lòng dũng cảm gì chứ, đây chính là lợi ích to lớn của chúng ta."
" Lát nữa ngươi nghe ta, ngươi cứ như vậy ... nghe rõ chưa?"
Diệp Lăng truyền âm cho Bạch Mai, Bạch Mai nhìn Diệp Lăng một cách kỳ lạ, lời này có thể nghe không, sao càng nghe lại càng cảm thấy tự tìm đường chết vậy, hay là huynh ấy muốn đổi cách thức giết mình?
" Ngươi có tin ta không?"
Diệp Lăng nhìn Bạch Mai, người vẫn còn đang do dự trước mặt mình rồi lắc đầu, cô gái nhỏ này tại sao lại không tin người đến vậy.
Bạch Mai gật đầu liên tục.
Tin thôi, Diệp Lăng đã cho nàng sinh mạng, không tin thì cũng thật vô ơn.
"Bạch Mai, đi, ta không tin lôi vân này sẽ khủng khiếp đến mức nào. Đi, nhảy vào với ta!"
Diệp Lăng giễu cợt nhìn mọi người, ánh mắt đầy khinh thường, mọi người sửng sốt, sau đó tức giận, nhưng lập tức đều bật cười.
Ha hả, nhóc cứ nhảy vào trước đi. Có người chết thay bọn ta cầu còn không được. Bọn ta còn phải xem xem có nguy hiểm gì không chứ, sau đó nhảy vào cũng chưa muộn.
Sau đó, tất cả mọi người đều xem Diệp Lăng như một tên ngốc, đầy vẻ mỉa mai.
Diệp Lăng không quan tâm chút nào, kéo Bạch Mai, hai người trực tiếp nhảy xuống lôi vân.
Thân ảnh của hai người vừa mới tiến vào lôi vân, Diệp Lăng đột nhiên tròn xoe mắt, hai tay trực tiếp giơ lên, vẻ mặt kinh hãi: "Mau! Mau, cứu chúng ta! Mau!"
“A! Không được rồi, Diệp ca. Ta sắp không chịu nổi rồi, tiên khí của ta! Kinh mạch của ta!A!”
Ngay lập tức Bạch Mai cũng hét lên kinh hãi, thân thể của hai người chìm xuống nhanh chóng, trong biển mây sấm sét, một bong bóng hiện lên, hai người họ biến mất không còn dấu vết.
Ôi, tất cả mọi người đứng trên bình đài đều hít một hơi. Trời ơi, uy lực quá vậy?
"Khà khà, ta đã nói, đây là đường chết, tên ngu ngốc này thật sự dám nhảy xuống. Sao không tin mọi người vậy chứ?"
" Hừ, kiến thức quá ít, phải biết là ở một nơi như thế này, mặc dù có cơ duyên nhưng nguy hiểm còn nhiều hơn cả cơ duyên đó."
"Quên đi, chúng ta cùng chờ xem Cửu Vĩ Thiên Hậu sẽ có sắp xếp gì tiếp theo."
"Ta nghĩ đây là một bài kiểm tra sự khôn ngoan của chúng ta. Cửu Vĩ Thiên Hậu không thể nào chọn một kẻ ngu ngốc để kế thừa công pháp vĩ đại của mình."
Trong nháy mắt, tất cả đều cười cợt Diệp Lăng và Bạch Mai, hít sâu một hơi, may mắn là họ không lựa chọn thí mạng.
Thực ra, lúc này đây, Diệp Lăng và Bạch Mai đang bơi trong lôi vân chi hải với sự thoải mái vô cùng.
Lôi Vân hải tuy có sức mạnh đáng sợ nhưng lại vô cùng mềm mại, có thể giúp người ta hấp thụ lôi lực trong lôi vân chi hải. Đối với những cường giả tu luyện thần thông thuộc tính lôi mà nói thì đây là cơ hội khó thể có được.
Diệp Lăng hít sâu một hơi, hai mắt trừng lớn, Cửu U Đế Công tầng sáu điên cuồng gầm thét thôn phệ. Trong tích tắc, điên cuồng hút toàn bộ lực lượng lôi vân vào trong cơ thể.