Từ bên ngoài nhìn qua, sơn động có chút chật hẹp thậm chí là thấp, nhưng ở bên trong lại là một nơi bồng lai tiên cảnh.
Không chỉ không thấp, vả lại còn cao tầm mười trượng, rộng mà không hẹp, ở đó có một con đường rộng lớn, nhưng hầu như không có chút ánh sáng nào, tối tăm mờ mịt vô cùng.
Kiểu tối tăm này không chỉ là không có những tia sáng mà kể cả với thị lực của Diệp Lăng cũng không thể nhìn rõ được cảnh vật ở ngoài trăm thước.
Con đường này rất dài, đến mức Diệp Lăng gần như không nhìn thấy được điểm cuối, vả lại nơi này còn vô cùng yên lặng, yên lặng đến mức khiến người ta phát sợ.
Cả sơn động không có một sự sống nào, thậm chí còn không cảm nhận được sự tồn tại của không khí, chứ đừng nói là gió.
“Nơi mà mỗi người đi vào có lẽ không phải là cùng một chỗ, nếu không, sao mình lại không nhìn thấy ai hết?”
Diệp Lăng lẩm bẩm, hắn cũng chỉ vào muộn hơn mọi người một chút, nhưng sau khi tiến vào lại chẳng thấy một bóng ma nào, chứ đừng nói là nhìn thấy người sống.
Xoạch, Nguyên Thủy Kiếm Thai được Diệp Lăng nắm trong tay, đôi mắt hắn chăm chú quan sát, hắn không nghĩ rằng bản thân có thể dễ dàng đi đến cuối con đường.
Cửu Vĩ Thiên Hậu không thể có hảo tâm, cũng không lương thiện được như vậy, nếu như ở đây sát khí trùng trùng hắn còn tin, chứ không thể nào có chuyện thuận buồm xuôi gió.
Đừng làm trò cười nữa, ngươi có từng thấy tên giết người điên cuồng nào nói đạo lí chứ?
Một cái Tử Vong Tỏa Liên đã giết chết gần một nghìn người, còn nói cái gì mà nhân với chả thiện, nói chung là Diệp Lăng phải cẩn thận, cần phải chú ý tuyệt đối.
Diệp Lăng đi từ từ, vô cùng cảnh giác, linh hồn và ý thức lực chậm rãi thi triển ra, vây Diệp Lăng lại ở giữa, đề phòng bất cứ thứ gì bất ngờ ập đến.
“Ôi, đúng thật là, ở nhân gian yên ổn thoải mái thế, cứ phải chạy đến Tiên giới chịu tội làm gì chứ.”
Diệp Lăng nghĩ đến hiện tại, lại nghĩ đến lúc ở Đông Hải, cuộc sống ở hai nơi đúng là khác nhau một trời một vực, thoải mái với chịu tội quả khác nhau đến mức đối lập.
Nhưng cũng có cách nào đâu, cảnh giới đã đến, còn có cả một đại gia đình, để có thể khiến bọn họ sống yên ổn cũng được, vì cái khác cũng tốt, Diệp Lăng bắt buộc phải tiếp tục đi con đường của kiếp trước.
Diệp Lăng vừa nghĩ vừa đi, vậy mà đã đi được một ngày, Diệp Lăng thậm chí bắt đầu cảm thấy có chút phiền muộn trong lòng.
“Mẹ kiếp! Cái gì vậy, đùa ông à, mẹ nó chứ lão tử đi cả một ngày, sao mà đến cả bóng ma cũng chẳng thấy đâu vậy?”
“Tên nào đấy ra đây đi, kể cả là ra đánh nhau cũng được, ít nhất cũng phải cho ta một lời giải thích chứ.”
Diệp Lăng lắc đầu, chuyện này khiến hắn bực bội vô cùng, cả đường yên ắng, ngay cả không khí cũng không có, yên tĩnh đến phát ớn.
Nhưng những lời mắng chửi giận dữ của Diệp Lăng cũng chẳng có chút sức ảnh hưởng nào, không gian vẫn yên tĩnh và ngột ngạt như cũ, thậm chí còn khiến cho Diệp Lăng phát ra một luồng khí tức hung tàn không rõ.
“Khốn nạn! Người đâu rồi! Tên nào đó ra đây cho ta xem nào?”
Diệp Lăng bước đi không biết bao lâu, thậm chí bản thân cũng mất đi khái niệm thời gian, cuối cùng cũng chịu không nổi mà chửi ầm lên.
Đã một năm rồi sao?
Hoặc là đã một tháng, hoặc là một khoảng thời gian khác, nói chung, Diệp Lăng căm thấy tinh thần của bản thân dường như sắp sụp đổ.
Mẹ kiếp! Cái nơi này chắc chắn là địa ngục khép kín của thế tục, nhưng ít nhất cũng phải có ai đó đến đưa cơm, hoặc ít ra cũng phải ngẫu nhiên thấy được chút ánh sáng chứ?
Nhưng chỗ này dường như là một không gian chân không, sau đó vứt Diệp Lăng vào, khiến hắn căn bản không chịu nổi.
“Không! Không đúng! Nơi này chắc chắn có vấn đề, có phải thử thách lòng người không?”
Diệp Lăng đột nhiên ngẩn ra, hắn dường như cảm nhận được một chút bí ẩn gì đó trong chuyện này, hắn đã từng để lại bảo vật ở một vài nơi, đương nhiên đều có giá trị không lớn, vậy cũng là để kiếm nhân tài cho Cửu Kiếp Cương Vực.
Trong đó có Vấn Tâm Lộ, cảnh tượng rất giống với cảnh tượng bây giờ, khác ở chỗ chính là thứ ban đầu mà Diệp Lăng tạo ra là huyễn cảnh, còn cái này thì là yên tĩnh như chết.
“Bộ xương?”
Mắt Diệp Lăng đột nhiên sáng lên, hắn nhìn thấy ở cách đó không xa, cạnh ven đường có một bộ xương khô. Hắn vô cùng mừng rỡ, vội vã xông về phía đó.
“Mẹ ơi, vật sống không thấy đâu, thì ít nhất vật chết cũng thấy được một cái rồi.”
“Bà mẹ nó chứ, muốn lão tử tức chết hay thế nào, còn thê thảm hơn việc để ta đi chiến đấu với một cường giả cấp bậc Kim Tiên ấy chứ.”
Diệp Lăng lắc đầu, nhìn bộ xương khô chẳng thay đổi gì so với lúc đầu, hắn liền ngồi xuống đối diện với cái đầu lâu.
“Lão tử không biết tại sao ngươi lại chết, nhưng mà, ta cũng sắp ngột ngạt đến chết rồi đây.”
“Ta đoán lúc đầu ngươi cũng chịu không ít tội đâu, theo ta thấy bảo tàng của bà nương kia chính là một lao ngục giết người.”
“Nếu không thì sao cả đường toàn là sát khí, ít ra cũng phải có thứ gì đó thu hút người ta chứ. Cả đường đi đến đây, ngoại trừ Lôi Vân Chi Hải kia thì chẳng thấy gì hết.”
Diệp Lăng bắt đầu nói chuyện với cái đầu lâu không biết đã chết được bao nhiêu năm.
Hắn rất cô đơn, đây không phải là sự cô độc vô địch mà là sự cô đơn của một con người!
Diệp Lăng dường như đã tìm được hồng nhan tri kỉ, chỉ tiếc không thể nói hết những điều trong lòng mình, nói được một tiếng đồng hồ, bộ xương khô ở trước mặt hắn đột nhiên kêu lên răng rắc.
Cả bộ xương khô vỡ vụn, sau đó rơi đầy đất, Diệp Lăng ngồi đối diện ngẩn ra, khóe miệng co giật.
“Đồ khốn nạn! Đến cả ngươi cũng không muốn nói chuyện với ta sao?”
“Ông nội ngươi! Ngươi nhớ đó, ngươi chết là đáng đời, con mẹ nó, kiếp sau ngươi cũng phải chết, đúng là đồ khốn nạn không có chút nghị lực nào.”
Diệp Lăng hùng hổ đứng lên, hít sâu một hơi, vỗ ngực nói: “Dễ chịu hơn nhiều rôi.”
“Hừ, chỉ là một khảo nghiệm nhỏ mà cũng muốn làm khó ta ư?”
Diệp Lăng cười lạnh, tâm trạng nóng nảy bình ổn lại nhanh như chớp, tĩnh đến không thể tĩnh hơn, cũng giống như không gian này, chẳng có bất cứ thứ gì.
Sau khi đầu óc thanh tỉnh, khí tức bình ổn, tinh thần được tôi luyện, Diệp Lăng cười, bên ngoài thân thể hắn bỗng nhiên xuất hiện một luồng sáng yếu ớt.
Luồng sáng màu vàng lởn vởn xung quanh, không chói mắt, nhưng lại có tác dụng làm đầu óc minh mẫn, đây chính là Tịnh Tâm chú của Phật giáo.
“Ông nội ngươi, tạm biệt nhé, lão tử phải đi rồi.”
Diệp Lăng nhìn đống xương vụn dưới chân, xua tay nói, hắn cười khà khà, cầm theo Nguyên Thủy Kiếm Thai đi về phía trước.
Một trận gió thổi đến, thổi bay đống xương khô, Diệp Lăng cứ thế bước đi, càng đi càng thấy tâm thanh tĩnh, không còn chút tạp niệm nào.
Lúc trước khi hắn vừa mới tiến vào, trong lòng bức bối, còn bây giờ, tâm hắn như lưu ly, vạn tà không thể xâm phạm, hoàn mỹ không một tì vết.
Con ngươi Diệp Lăng càng ngày càng sáng trong, vả lại không có chút tình cảm gì khác, tâm hắn lúc này chính là Thiên Tâm.
Oanh!
Đột nhiên Diệp Lăng cảm giác được cả thế giới đang nhanh chóng sụp đổ, hắn cười nhẹ, khung cảnh trước mắt đột nhiên thay đổi.
Sau khi hắn khôi phục lại ý thức, hắn đã đứng phía trước sơn động, đây là một sơn cốc cực lớn, cách đó không xa có một con đường nhỏ dẫn về phía trước.
“Chúc mừng ngươi đã thông qua Luyện Tâm Lộ!”
Chính vào lúc này, một lão nhân tóc trắng chậm rãi đi ra, tay cầm một cây trường côn, sắc mặt lạnh nhạt.