Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 827 - Chương 828: Chuyển Chỗ Dựa Cũng Phải Chết.

Chương 828: Chuyển chỗ dựa cũng phải chết.

Vương giả tức giận, xác chết trôi nghìn dặm, máu chảy thành sông.

Thế tục thời cổ đại có vị tướng quân giết người như ngóe, chỉ cần một cái nhìn cũng đủ khiến người thường kinh hãi, thậm chí chết vì tim ngừng đập.

Có một con yêu quái vạn năm khó gặp, khi nó xuất hiện, thiên địa chấn động, thiên hạ khó lòng địch lại.

Tất cả những điều này chỉ miêu tả bằng vẻn vẹn hai từ: Khí thế!

Cái gọi là khí thế kì thực rất đơn giản, chính là khí và thế.

Khí là tinh, khí, thần. Ba yếu tố gộp lại trở thành khí, là trạng thái tinh thần mạnh nhất của một người, sau khi đạt đến mức mạnh nhất, nó có thể được xem là một phương thức tấn công linh hồn.

Cái gọi là thế chính là thứ đột nhiên sinh ra trong tâm của một người, chẳng hạn như tự tin, bá đạo, kiêu ngạo, đó chính là thế.

Kết hợp khí và thế thành một, hỗ trợ lẫn nhau, trở thành một loại thủ đoạn đặc biệt. Ví như khí thế đặc thù của long tộc, dưới long uy dũng mãnh của long tộc khiến vạn người khiếp sợ.

Mà khí thế giữa không trung cũng chính là khí thế ẩn chứa trong cơ thể Cửu Vĩ Thiên Hậu, đáng sợ vô cùng, huyền diệu tối tăm, tựa như núi non sừng sững nhưng lại có lớp sương mù mỏng manh bao bọc, không thấy được chân thân.

" Thế, uy thế của núi cao khiến người ta vừa kính vừa sợ, không dám xâm phạm."

"Khí thế của vương giả khiến người ta run sợ, thậm chí còn không dám thở mạnh."

"Mà sức mạnh của ta giống như Lôi Đế, là chúa tể, là vương giả, mỗi một hơi thở cũng chính là rung động của thế giới này!"

Hai mắt Diệp Lăng đột nhiên mở ra, khi hắn đứng dậy, trong cơ thể hắn đột nhiên xuất hiện một luồng khí tức khủng khiếp, khí tức đó tựa như biển cả mênh mông, sâu không thấy đáy.

Cũng giống như một vị vương giả đáng sợ, mang trên mình khí tức bá đạo vô song, lại càng giống như sấm sét, có cái nhìn hung ác đối với chúng sinh, bất kỳ ai ở trước mặt hắn cũng sẽ cảm thấy mình trở nên vô cùng nhỏ bé.

"Thế, đây là khí thế của ta, còn mạnh hơn cả khí thế của Cửu Kiếp Tiên Đế là ta kiếp trước!"

" Khí thế kiếp trước của ta có được dựa vào tu vi sau khi đột phá cảnh giới Tiên Đế, dùng tu vi làm nổi bật khí thế, nói chung chính là thông qua ngoại vật mà đạt được, dựa vào thực lực mà sinh ra trở ngại. "

"Người khác sợ, chẳng qua là sợ thực lực của ta chứ họ không thực sự sợ khí thế của ta, chẳng qua là sợ tên ta mà thôi."

"Nhưng hiện tại, khí thế của ta đã thành, thực lực của ta trở nên phụ thuộc vào nó, biến thành một loại tồn tại tầm thường."

"Cho dù một ngày nào đó, tu vi của ta lại biến mất nhưng chỉ bằng khí thế của ta cũng có thể giết chết bất kì một cường giả Địa Tiên nào!"

Diệp Lăng đã giác ngộ được, tâm hồn cũng giống như ngọc lưu ly nơi đất Phật, không nhiễm bụi trần, hoàn mĩ vô khuyết, giống như một Tiên nhân chân chính nhìn thấu mọi thứ, từng câu từng chữ đều trở thành pháp tắc.

Rầm rầm rầm, giữa không trung, khí thế đáng sợ kia phân tán thành những sợi tơ mỏng trực tiếp chui vào trong cơ thể Diệp Lăng.

" Ngươi đã vượt qua cửa ải!"

Một giọng nói cực kỳ uy nghiêm lặng lẽ vang lên trong đầu Diệp Lăng, Diệp Lăng khẽ mỉm cười, chắp tay khom lưng cúi xuống giữa không trung cảm tạ Cửu Vĩ Thiên Hậu.

"Tiểu tử! Ngươi có biết là ngươi gây ra ảnh hưởng lớn thế nào đến ta không, ta đã sắp tìm ra manh mối, ngươi lại trực tiếp làm chậm trễ việc của ta!"

"Tổn thất này ngươi đền nổi không? Đây là truyền thừa của Cửu Vĩ Thiên Hậu. Ngươi có biết mình đã gây ra tai họa không?"

Đúng lúc này, một người đang đứng bên cạnh Diệp Lăng lên tiếng , vẻ mặt hắn hung ác, phẫn nộ cầm trường kiếm, ánh mắt lộ ra vẻ sắc bén, hắn hẳn là cường giả Thiên Tiên trung kỳ.

Diệp Lăng nhìn tên đang la lối rằng mình quấy rầy hắn, không khỏi cười một tiếng, xoay người đi đến một góc không có ai, trực tiếp ngồi xuống.

Thấy vậy, cường giả cầm kiếm càng trở nên hung dữ, đi tới bên cạnh Diệp Lăng: "Đồ khốn kiếp, ngươi dám xem thường bản toạ!"

"Ngươi có biết truyền thừa này quan trọng với ta như thế nào không?"

Diệp Lăng ngẩng đầu liếc hắn một cái, sau đó cười khinh thường: " Cái này đối với ai mà không quan trọng chứ, ta rất ghét loại người như ngươi, bản thân gặp thất bại lại đổ lỗi cho người khác."

"Ngươi có biết hành vi của mình là biểu hiện cho sự kém cỏi không? Nếu ta là ngươi, ta sẽ quay lại cảm ngộ, bởi vì ít nhất vẫn còn cơ hội."

Thất bại rồi lại đi tìm lí do hơn nữa không phải là lí do của chính bản thân mà là để đổ lỗi lên người khác, nói rằng người ta ảnh hưởng đến hắn, làm phiền hắn.

Làm như vậy chỉ chứng minh mình là một kẻ hèn nhát, chính là loại hèn nhát đáng khinh.

Đời người sống có thể không đội trời đạp đất, nhưng ít nhất cũng phải thừa nhận thất bại của mình, còn loại người như tên này lại tìm cách đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Diệp Lăng, thật nực cười.

"Khốn kiếp! Ngươi có biết ta là ai không? Ta là đệ tử của Cuồng Kiếm môn, ngươi có tư cách gì mà la lối trước mặt ta?"

Người xưng là đệ tử của Cuồng Kiếm môn quát lên, lúc này cách đó không xa lại có thêm mấy người lĩnh ngộ được thần thông, trực tiếp cầm lấy cái gọi là thần thông.

“Nếu như ngươi không đi nữa, e rằng dù là một cơ hội nhỏ nhoi cũng không còn, thậm chí có thể mất đi cái mạng quèn của ngươi!"

Vẻ mặt Diệp Lăng lạnh lùng, hắn thực sự không muốn nói nhiều với những thứ rác rưởi như vậy, sát khí trong lòng hắn giờ đây đã trào dâng rồi.

"Cái mạng quèn của ta? Haha! Ngươi có biết sự tồn tại của Cuồng Kiếm môn không, lão tổ của ta đã vượt qua cả Đại La Kim Tiên, chính là một vị Tiên Vương tiếng tăm lừng lẫy, trấn áp một phương. "

Trên Đại La Kim Tiên là Tiên Vương, gần như là người cai trị một vùng lãnh thổ tầm trung, đại diện cho một Vương giả.

Diệp Lăng ngẩng đầu, nhìn về phía cái tên lấy Tiên Vương ra làm lá chắn kia, nói: "Cút."

Chỉ một chữ như vậy. Trong mắt Diệp Lăng, một tên Tiên Vương nhảm nhí, chẳng qua chỉ là một thứ nhãi nhép. Đừng nói đến Tiên Vương, cho dù Tiên Tôn Tiên Đế đến trước mặt hắn cũng chẳng dám thở mạnh.

“ Khốn kiếp! Ngươi muốn chết hả?”

Gã cường giả Cuồng Kiếm môn giận giữ, trường kiếm trong tay điên cuồng chém về phía Diệp Lăng, trong phút chốc, kiếm quang kinh khủng đã xuất hiện trên đỉnh đầu Diệp Lăng.

Chỉ tiếc, khi thanh kiếm đến đỉnh đầu Diệp Lăng, nó lại không thể di chuyển được nữa, như thể bị một sức mạnh to lớn khống chế.

" Là ngươi tự tìm cái chết, không thể trách ta."

Diệp Lăng đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt chợt hiện lên một tia lôi quang đáng sợ.

Ở đối diện, cường giả Cuồng Kiếm môn chợt khiếp sợ, dường như vừa phải chịu một đả kích cực lớn, kiếm trong tay trực tiếp rơi xuống đất, hai tay ôm đầu gào thét điên cuồng.

"Chỉ có ngần ấy thực lực mà dám la hét trước mặt ta. Ta thật không biết làm sao ngươi tới được đây."

Vù. Kiếm trên tay Diệp Lăng hạ xuống, Nguyên Thủy Kiếm Thai trực tiếp xuyên qua lồng ngực đối phương. Tên kia trực tiếp ngã xuống đất, khí tức tan biến.

Một cường giả Thiên Tiên trung kì bị chém chết dễ dàng khiến không ít người nhìn thấy phải kinh hãi.

Thật là kinh khủng, dù sao hắn cũng là cường giả Thiên Tiên trung kì. Cho dù là một cường giả Thiên Tiên hậu kì muốn giết hắn cũng phải tốn chút thời gian.

Chỉ là bọn họ không biết rằng sự đáng sợ của Lôi Vực nằm ở chỗ những người có linh hồn và tinh thần lực yếu ớt gần như không thể chống lại.

Bình Luận (0)
Comment