Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 826 - Chương 827: Thử Thách Cuối Cùng.

Chương 827: Thử thách cuối cùng.

Vốn dĩ ban đầu chỉ là một căn nhà nhỏ bé, vậy mà lúc này lại trở thành một vũ trụ bao la rộng lớn với những vì sao sáng lấp lánh trong bóng tối vô tận.

Còn Diệp Lăng với thân hình gầy yếu, lúc này đây lại giống như một vị vua thống lĩnh vũ trụ, vẻ mặt bất phàm, ánh mắt lẫm liệt.

Giữa không trung, những tia sấm chớp lặng lẽ xuất hiện, giống như mọi thứ vừa bắt đầu, từ từ giáng lâm xuống vùng tăm tối này.

Tiếng răng rắc vang lên, một đợt sấm sét vụt qua, những tia chớp chiếu sáng toàn bộ vũ trụ tăm tối, mang đến một tia hy vọng cho thế giới chỉ toàn cô đơn tuyệt vọng và tịch mịch này.

Có ánh sáng thì mới có hy vọng, vào lúc tia chớp lóe sáng trong vũ trụ, những ngọn lửa sinh mệnh bắt đầu lan tỏa khắp các ngõ ngách âm u.

"Hủy diệt và hy vọng luôn song hành!"

Đột nhiên, một âm thanh quát tháo tràn ngập khắp vũ trụ, đầu óc Diệp Lăng đột nhiên chấn động, cảm giác như bị búa tạ đập vào.

Bùm bùm bùm, Diệp Lăng tỉnh lại, vẫn còn ở trong phòng, hắn lẩm bẩm: "Hủy diệt... Hy vọng..."

Sấm sét mang đến sự hủy diệt, sự tàn nhẫn vô tình, sự trừng phạt và là thứ sát khí đáng sợ.

Tuy nhiên, kết thúc của sự hủy diệt cũng là sự tái sinh và hy vọng, giống như lúc trước Diệp Lăng bị trúng Diệt Tiên Chỉ!

Ngay sau đó, hai mắt Diệp Lăng sáng lên, hắn cảm giác hiểu biết của hắn đối với Lôi Vực đã rõ hơn rất nhiều, hắn nhìn về phía người được gọi là Lôi Đế trong bức tranh, thật lâu không lên tiếng. ·

Diệp Lăng nhìn chằm chằm vào bức tranh rất lâu, cuối cùng hít một hơi thật sâu, chắp tay cúi đầu với Lôi Đế Quan Lôi Thánh Đồ: "Đa tạ đạo hữu đã chỉ giáo!"

Nói xong Diệp Lăng liền bỏ Không Minh Thảo Bồ Đoàn vào trong Tu Tử Giới, sau đó chậm rãi đi ra ngoài.

Khi Diệp Lăng bước ra khỏi phòng, bức Lôi Đế Quan Lôi Thánh Đồ treo trên tường đột nhiên bay lên không trung rồi tự nhiên bốc cháy.

Ngọn lửa cuồn cuộn bao trùm lấy nó, thiêu rụi hoàn toàn bức tranh vô cùng quý giá này!

Bước ra khỏi căn nhà, Diệp Lăng đột nhiên cảm thấy một luồng ánh sáng trắng chói lóa xuyên qua mắt hắn, thậm chí khiến Diệp Lăng không thể mở mắt ra được, hắn cảm thấy mình đã bị lạc vào một vòng xoáy khổng lồ.

Vù vù, sức mạnh kinh khủng kéo Diệp Lăng vào, khiến hắn không thể động đậy, nhưng sau vài giây, Diệp Lăng đã khôi phục lại tinh thần.

Khi mở mắt ra, hắn đã đứng trên một cái đĩa khổng lồ, cái đĩa khổng lồ đó có màu đen tím, xung quanh có bốn sợi xích cực lớn nối vào chiếc đĩa kia.

Chiếc đĩa đột ngột lơ lửng trên không trung, sợi xích kéo dài thật xa xăm, bay vào không trung nơi có ánh sáng.

"Diệp ca! Huynh ra ngoài rồi!"

Đột nhiên, một tiếng kêu đầy kinh ngạc vang lên, Diệp Lăng sửng sốt, rồi từng bóng người bắt đầu xuất hiện xung quanh hắn. Bạch Mai là người lên tiếng, nàng tràn đầy vẻ vui mừng bước đến bên cạnh Diệp Lăng.

"Diệp ca, huynh là người đi ra muộn nhất đó. Chúng ta đã ở đây bảy ngày rồi."

Bạch Mai vội vàng nói, trong mắt vẫn còn hiện lên vẻ lo lắng, hiển nhiên tiểu nha đầu này cũng đang lo lắng cho Diệp Lăng.

Bảy ngày?

Diệp Lăng gật đầu, khi người tu luyện tiến vào trạng thái tu luyện thì đừng nói chi bảy ngày, bảy năm, bảy mươi năm, thậm chí bảy trăm năm đều là chuyện rất bình thường.

Diệp Lăng còn nhìn thấy một người tu luyện tiến vào trạng thái tu luyện 7 vạn năm, thời điểm người đó tỉnh lại, tam giới đều chấn động.

Diệp Lăng cẩn thận nhìn những người đứng trên cái đĩa khổng lồ sau khi vượt qua được động Sinh Tử, chỉ còn lại không tới năm trăm người, những người khác hẳn đã chết cả rồi.

Chậc chậc, một con số thật tàn khốc, Diệp Lăng không khỏi lắc đầu, nhiều người như vậy, hiện tại chỉ còn lại 500 người. Bắt đầu từ cấp một đến nay đã chết đến hơn 300 người rồi.

"Bạch Mai, ngươi làm cách nào vượt qua được động Sinh vậy?"

Diệp Lăng hỏi rồi quan sát mọi người, hắn thấy trên mặt ai nấy đều có vẻ sợ hãi xen lẫn vui mừng, hiển nhiên, ít nhiều họ cũng đã đạt được cái gọi là cơ duyên.

Diệp Lăng cho rằng cơ duyên mà mình có được chắc chắn là đệ nhất thiên hạ, truyền thừa của Lôi Đế nhất định không phải là một trò đùa.

"Ta? Ta đi khắp nẻo đường. Diệp ca ta nói này, có kỳ lạ không chứ, ta chỉ đi bộ mười phút đã thông qua rồi, ngay cả một bóng người cũng không đụng phải."

Bạch Mai gãi đầu nghi ngờ nói, Diệp Lăng nhất thời sửng sốt, tức giận vô cùng: " Sao Cửu Vĩ Thiên Hậu có thể thiên vị hậu bối của mình lộ liễu như vậy chứ?”

"Còn nữa, ta nói cho huynh biết Diệp ca, ta còn nhận được truyền thừa từ lão tổ đó. Hừm, bây giờ dù ta có gặp cường giả cấp bậc Thiên Tiên hậu kỳ, ta cũng không sợ đâu!”

Bạch Mai vừa nói vừa khua tay với Diệp Lăng, Diệp Lăng nghe vậy sửng sốt. Ồ không tồi chút nào, nàng đạt được thứ gì mà có thể trực tiếp tăng cấp sức chiến đấu của cảnh giới luôn vậy.

“Đã vượt qua được Sinh Tử lộ, có lẽ các ngươi đều đã đạt được cơ duyên của mình.”

"Tiếp theo, chính là lúc để kiểm tra thiên phú của các ngươi. Ai có thể cảm ngộ được một đạo thần thông từ chiếc đĩa khổng lồ này là có thể thành công rời khỏi đây."

"Rời khỏi đây chính là thử thách cuối cùng. Nếu như không thể lĩnh hội được, người đó sẽ bị đưa ra ngoài không có cơ hội tiếp tục tranh đoạt bảo vật."

"Thời gian một ngày, bắt đầu từ bây giờ!"

Bùm, trong chốc lát, từng luồng khí tức huyền diệu xuất hiện trên không trung, thần quang bảy sắc tựa như cầu vồng khổng lồ dựng lên giữa không trung, mờ mịt vô biên.

"Cái gì? Chỉ một ngày! Mau! Mau chóng lĩnh hội xem có thể ngộ ra được thần thông gì trong thời gian ngắn nhất không!"

"Mẹ kiếp, thử thách này khó quá, nhanh lên, không thể chậm trễ, đừng lãng phí thời gian nữa!"

Tất cả mọi người đều nhanh chóng ngồi xuống và bắt đầu nhìn vào thần quang bảy sắc giữa không trung hoặc là lĩnh hội khí tức huyền diệu kia, hy vọng có thể lĩnh ngộ được thần thông.

"Bạch Mai, hãy tin vào giác quan thứ sáu của ngươi, thần quang bảy màu và khí tức giữa không trung, hãy chọn một thứ để tiến hành cảm ngộ!"

Diệp Lăng cau mày nói sau đó trực tiếp ngồi xếp bằng trên mặt đất, hai mắt hơi nhắm lại, tinh thần lực và linh hồn biến hóa chậm rãi tràn ra tứ phía.

Không có chút manh mối nào, vừa ngồi xuống liền không có chút manh mối.

Tạo ra một loại thần thông là việc khó vô cùng, ít nhất là phải có thiên phú cực cao mới có thể cảm ngộ thiên đạo.

Thời gian chậm rãi trôi qua, một số cường giả ngồi trên bàn xoay khổng lồ kia đã bắt đầu mất kiên nhẫn. Thời gian trôi đi ngày càng nhanh. Nếu như bọn họ vẫn không thể lĩnh hội, có nghĩa là bọn họ đã bỏ lỡ cơ hội cuối cùng của Cửu Vĩ Thiên Hậu rồi.

Nhưng mà càng lo lắng, tâm trí lại càng thêm hỗn loạn, và càng hỗn loạn thì bọn họ lại càng không tìm ra được đầu mối.

Ngược lại có một số người rất sáng suốt, mỗi người đi vào trạng thái trầm tư. Lúc này, nếu càng nóng nảy gấp gáp thì càng có nhiều sơ hở, điều này không thể nghi ngờ.

Còn phía Diệp Lăng, linh hồn và tinh thần lực khủng khiếp đã trực tiếp khóa chặt luồng khí tức huyền diệu đó.

Khí tức huyền diệu đó còn có thêm một chút khí thế khiến cho người ta ớn lạnh, chỉ riêng khí thế này cũng đủ làm người ta kinh hồn bạt vía, nếu nó thi triển sức mạnh chiến đấu thì mười người cũng không còn quá bảy người.

Diệp Lăng phân tích nó càng ngày càng kỹ lưỡng, trong đầu cũng từ từ hiện lên những luồng suy nghĩ.

Bình Luận (0)
Comment