Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 825 - Chương 826: Lôi Đế

Chương 826: Lôi Đế

Diệp Lăng ngẩng đầu nhìn lên bức tranh đang treo trên tường, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Bức tranh đó vẽ một vùng hoang vu, giữa không trung có sấm sét kinh khủng, tung hoành ngang dọc khắp thiên địa, tỏa ra từng luồng ánh sáng rất đáng sợ.

Ngay cả khi Diệp Lăng đứng bên ngoài bức tranh, hắn cũng cảm thấy được một luồng khí tức khủng khiếp đang lao về phía mình, còn bản thân hắn như thể đã trở thành một con kiến vô cùng nhỏ bé.

Trong bức tranh ấy còn có một thân ảnh gầy gò, dáng đứng xiêu vẹo, hai tay chắp sau lưng, chỉ đứng như vậy và nhìn lên bầu trời đầy sấm sét.

Những cơn sấm sét khủng khiếp đang gầm thét điên cuồng xung quanh hắn, nhưng lại không có một tia nào dám đến gần hắn, có vẻ như hắn chính là chúa tể của thiên địa này, còn những tia sét kia là thần tử của hắn.

Đây vẫn không phải là điều quan trọng nhất, bởi vì người trong bức tranh này lại giống y hệt Diệp Lăng, thậm chí thần sắc cũng hơi giống, gần như là không có gì khác biệt.

Thình thịch, thình thịch, Diệp Lăng lùi lại mấy bước, cảm giác trái tim như đang bị búa tạ đập mạnh từng nhát. Không sai, vô cùng chắc chắn.

Nhìn nam nhân trong bức tranh trước mặt khiến Diệp Lăng cảm thấy đó là chính mình, không có một chút nhầm lẫn nào.

Hơn nữa, trong bức tranh này, Diệp Lăng dám khẳng định thời gian nhất định còn dài hơn cả kiếp trước của hắn, khí tức tang thương trên bức tranh ập vào mặt khiến Diệp Lăng có chút cảm thán.

"Không! Không thể nào, đây chắc chắn chỉ là một sự trùng hợp mà thôi, không thể nào là ta!"

Diệp Lăng thì thầm, hắn thực sự không dám tin. Nếu như nam nhân trong bức ảnh này là hắn, thì hắn rốt cuộc là ai, hay nói cách khác chân tướng của tất cả những chuyện này là gì.

Cũng trong khoảnh khắc đó, Diệp Lăng cảm thấy trong phòng này có một luồng khí tức phả xuống cuồn cuộn cùng uy nghiêm, ngay cả Diệp Lăng cũng thấy kinh ngạc.

"Tiểu bối, trước mặt ngươi chính là Lôi Đế Quan Lôi Thánh Đồ."

"Ta là Cửu Vĩ Thiên Hậu, Tuyệt Học Lôi Vực của ta cũng ngộ được từ nơi này. Nếu ngươi có thể ngộ được ba điều thì sẽ có cơ hội tập hợp y bát của ta."

"Nếu có thể ngộ được năm điều, ngươi liền có thể lấy đi Không Minh Thảo Bồ Đoàn mà ngươi đang ngồi. Đây là một cơ hội lớn, ngươi phải cố nắm giữ cho tốt."

Giọng nói lạnh như băng chậm rãi vang lên, trong đầu Diệp Lăng đột nhiên xuất hiện dày đặc những văn từ, những văn từ đó kết nối lại tạo thành một bộ thần thông vô cùng đáng sợ - mang tên Lôi Vực!

Lôi Vực chính là một trong những thần thông tối cường giúp Cửu Vĩ Thiên Hậu tung hoành thiên hạ, thậm chí hạ bệ được vị Tiên Đế hơn hẳn một cấp bậc.

Yêu cầu của Lôi Vực rất cao, tinh thần lực và linh hồn bắt buộc phải vượt qua người thường, thậm chí phải có vài cảnh giới mới coi như đạt tiêu chuẩn, nếu không thì không thể tu luyện.

Nhưng một khi có thể lĩnh hội được, vậy thì sự khủng khiếp của Lôi Vực, đến cả Diệp Lăng cũng phải tấm tắc tán thưởng.

Lôi Vực tạo thành bởi sự ngưng tụ những luồng sấm sét khủng khiếp, kết hợp giữa tinh thần lực và linh hồn, trực tiếp đánh phá linh hồn và tinh thần lực của kẻ địch, tiếp sau đó một không gian kinh khủng xuất hiện.

Trong không gian này, Diệp Lăng chính là vua, là chúa tể và gần như là bất khả chiến bại, một khi kẻ địch bước vào thì sẽ bị hàng ngàn sấm sét bắn phá, thậm chí có thể tiêu diệt cả linh hồn.

Đáng sợ vô cùng, chỉ mới hình dung sơ lược Diệp Lăng đã cảm thấy có chút sợ hãi. Chẳng trách, Cửu Vĩ Thiên Hậu ở cảnh giới Tiên Đế lại có thể giết chết một vị cường giả trên cả tồn tại của Tiên Đế, mà chỉ khiến bản thân bị thương nặng.

Diệp Lăng hít sâu một hơi, trấn định tinh thần rồi nhìn vào bức Lôi Đế Quan Lôi Thánh Đồ trên tường, hắn bước tới phía trên Không Minh Thảo Bồ Đoàn, ba yếu tố tinh, khí, thần hòa làm một bao bọc tâm thần.

Trên tường, bức tranh Lôi Đế Quan Lôi Thánh Đồ như đang kéo Diệp Lăng vào trong, khoảnh khắc tiếp theo, thế giới trước mặt Diệp Lăng hoàn toàn thay đổi.

Răng rắc, răng rắc, giữa không trung nổi lên từng đợt sấm sét cuồng bạo, tung hoành ngang dọc khắp nơi, dường như muốn xé nát cả thiên địa.

Sấm sét cuồng bạo e rằng chỉ cần đánh xuống một tia liền có thể giết chết một cường giả vừa thăng cấp lên cảnh giới Tiên Đế, thậm chí nó có thể làm những cường giả ở cấp bậc cao hơn bị trọng thương.

Chỉ cần nghe tiếng sấm sét rền vang khắp trời cũng có thể tưởng tượng được mức độ kinh khủng của nó, từng đợt sấm sét cứ thế liên tục hoành hành trên mảnh đất cằn cỗi này.

Diệp Lăng cảm thấy linh hồn của hắn dường như đang bị chấn động nghiêm trọng, kèm theo đó là sự kinh hãi.

"Sấm sét, cuồng bạo vô cùng, điên cuồng tàn phá tất cả ."

"Sấm sét là Thiên kiếp, rộng lớn vô biên, là sự tồn tại có sức hủy diệt mạnh nhất với thời gian, độc hành một mình, không ở trong ngũ hành cũng không ở trong lục đạo."

Đột nhiên, một giọng nói chậm rãi vang lên cùng với một bóng người lơ lửng bay đến, không ngờ lại chính là Diệp Lăng thứ hai, hai tay hắn vắt sau lưng, chân bước đi giữa không trung.

Hắn đi đến đâu, sấm sét kinh hoàng lần lượt rút lui đến đó, thậm chí còn không dám đến gần hắn, như thể nhìn thấy thiên địch.

Người nam nhân kia có lẽ chính là Lôi Đế trong bức tranh này, không biết hắn ta sẽ đáng sợ đến mức nào đây?

"Tâm, chí linh, linh hồn sở hướng, đương vạn kiếp khai tịch, chỉ sử năng hành."

"Linh, vi tâm, tâm động thiên hạ, đương lôi đình giai tòng, tiêu diêu thiên địch."

"Khí, vi thần, khí hấp thổ nạp, đương thiên địa chiến động, kim thân vĩnh cố."

"Thần, vi lực, não hải tinh thần, đương khiên dẫn tiên lực, vô tướng vô sắc."

Lôi Đế chậm rãi xoay người, hai mắt sáng ngời giống như là đang truyền đạo cho Diệp Lăng, không nói lời nào, ngón tay điểm nhẹ, trên đầu ngón tay hiện ra luồng sáng nhàn nhạt, phóng ra thần quang xanh thẳm.

Ánh sáng lập lòe, sấm sét trong khắp thiên địa giống như nhận được chỉ thị, theo ngón tay Lôi Đế bập bùng trên không trung, hú hét ầm ầm.

Sau đó mảnh thiên địa này cũng bắt đầu lóe lên một tia sáng xanh, huyền diệu thần bí.

"Lôi Vực, giáng lâm!"

Bùm, Lôi Đế thốt lên một câu, toàn bộ thiên địa đột nhiên biến sắc, một loạt sấm sét kinh khủng thuận theo bầu trời trực tiếp lướt xuống.

Đùng đùng, đoằng đoằng, giống như vô số thác nước dọc theo bầu trời vô tận chảy thẳng xuống mặt đất, với sức mạnh vô cùng đáng sợ.

Lôi Đế chầm chậm từng bước đi vào thế giới tưởng chừng như là của riêng hắn, thuộc lãnh địa của hắn, bước chân đến đâu thì sấm sét sẽ mở đường cho hắn đến đó.

"Ta là Lôi Đế, Lôi động thiên hạ!"

Một tiếng quát lớn vang lên, toàn bộ thiên địa bắt đầu điên cuồng náo động, thân thể Lôi Đế càng lúc càng xa, dần dần khuất đi rồi biến mất khỏi thiên địa.

Còn Diệp Lăng, người đang ngồi trên Không Minh Thảo Bồ Đoàn bắt đầu nhắm mắt lại, một luồng ánh sáng xanh lam bắt đầu lóe lên trong cơ thể hắn.

Xung quanh cơ thể Diệp Lăng từ từ xuất hiện một luồng khí tức huyền diệu, không biết đã trôi qua bao lâu, đột nhiên xung quanh thân thể Diệp Lăng lại xuất hiện một tia sấm mỏng như sợi tóc.

Ngay sau đó, từng tia rồi từng tia sấm dần dần xuất hiện, giống như ngân quang chạy khắp căn phòng, Diệp Lăng giống như một vị vua đang ngâm mình trong sấm sét.

"Lôi Vực, giáng lâm!"

Đột nhiên, Diệp Lăng mở mắt ra, một tia sáng như sấm nổ ra từ đôi mắt đang híp lại của hắn, trực tiếp quét ngang khắp cả căn phòng.

Hắn nhìn chỗ nào là chỗ đó tràn ngập sấm sét, trên mặt đất cũng dày đặc tiếng sấm nổ vang đùng đùng đoàng đoàng, tung hoành tứ phía tạo thành một không gian kinh khủng.

Vào lúc Diệp Lăng đứng dậy, Lôi Vực đột nhiên biến mất, khí tức trên người Diệp Lăng trở nên đáng sợ vô cùng, giống như từ một hạ nhân biến thành một vị vương giả cường hãn vậy!

Bình Luận (0)
Comment