Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 824 - Chương 825: Sinh Tử Cửu Trùng Thiên.

Chương 825: Sinh tử Cửu Trùng Thiên.

Khi bàn tay Diệp Lăng đang không ngừng bóp những ấn kí, một luồng khí tức huyền diệu đột nhiên xuất hiện trong người hắn.

Những tia sáng màu sắc kì dị không ngừng lượn lờ quanh mười ngón tay hắn, kì diệu mà khó hiểu vô cùng.

Trong không gian, cây trường côn đáng sợ càng ngày càng gần, nếu không ngoài dự tính, bất cứ ai có cảnh giới Thiên Tiên mà bị đập phải, không chết thì cũng trọng thương.

Thủ đoạn của Kim Tiên không phải là thứ mà một Thiên tiên có thể so sánh được, kể cả là Diệp Lăng cũng không, cảnh giới không đến, rất nhiều thứ thần thông không thể thi triển được.

Mười ngón tay Diệp Lăng tăng tốc độ bóp, càng ngày càng kì diệu, trong chớp mắt, giữa hai tay hắn đã xuất hiện một ấn kí thập tự đen trắng vô cùng lớn.

Một đen một trắng, trong ấn kí đen trắng này ẩn chứa một luồng sinh khí mạnh mẽ và một dòng tử khí trống trải.

Ý nghĩa của sống và chết, hai loại này căn bản không thể tồn tại ở cùng một quy luật, nhưng lại được Diệp Lăng ngưng tụ lại một chỗ, thậm chí nhìn còn có vẻ rất hài hòa.

“Sinh tử Cửu Trùng Thiên!”

Diệp Lăng lạnh giọng quát, trong phút chốc, mái tóc ngắn tinh xảo của hắn đột nhiên dựng đứng, phía trước hai tay hắn là ánh hào quang rực rỡ, ánh sáng đen trắng xông lên trời cao.

Phép thần thông này là một trong những phép thần thông mạnh nhất cũng như có lực sát thương lớn nhất của Diệp Lăng khi trước, lúc sinh tử Cửu Trùng Thiên mạnh nhất, Diệp Lăng có thể tụ ra được chín ấn kí.

Chín ấn kí, đủ để giết một Tiên Đế Bát Kiếp trở xuống, đáng sợ vô cùng, mà hiện tại, Diệp Lăng cũng chỉ có thể ngưng tụ được một ấn kí.

Nhưng một ấn kí này cũng đã đủ rồi, cái kì diệu của sinh tử Cửu Trùng Thiên chính là sinh tử đồng thể, bản nguyên đồng quy.

Cây trường côn đáng sợ đó đã tấn công đến trước mặt Diệp Lăng, luồng gió sắc bén đáng sợ trực tiếp thổi đến khiến thân thể Diệp Lăng không ngừng lay động.

Nhưng sinh tử Cửu Trùng Thiên ở phía trước người Diệp Lăng cũng bắt đầu hành động, khoảnh khắc nó rung động, cả trời đất đều rung chuyển.

Ầm ầm!

Cây trường côn lập tức nện lên trên ấn ký sinh tử Cửu Trùng Thiên. Răng rắc, đợt tấn công hung tàn mang đầy tính sát phạt của cây trường côn đó vậy mà lại bị Diệp Lăng ngăn lại.

Vả lại cây trường côn dưới sự công kích đáng sợ của sinh tử Cửu Trùng Thiên, bắt đầu gãy ra từng đoạn, chỉ có điều sắc mặt của Diệp Lăng cũng đột nhiên biến đổi.

Sinh tử Cửu Trùng Thiên tiêu tốn quá nhiều Tiên lực, cho nên sức mạnh của năm viên Tiên Anh trong người hắn bây giờ đã bị rút cạn kiệt.

“Diệt cho ta!”

Diệp Lăng đột nhiên gầm thét, tứ đại Tiên Anh còn lại trong người hắn đột nhiên sáng chói lên, điên cuồng cháy rừng rực.

Diệp Lăng đột nhiên phun một ngụm máu lên sinh tử Cửu Trùng Thiên, sinh tử Cửu Trùng Thiên vốn dĩ đang mờ mịt ảm đạm, sắp bị cây trường côn đánh nát lại đột nhiên hồi sinh. Ánh sáng đen trắng điên cuồng nhảy múa, khí tức đáng sợ lại một lần nữa xuất hiện ở phía trên ấn kí.

“Diệt! Diệt! Diệt!”

Diệp Lăng liên tiếp hét ba tiếng, thế lực vô song, hai cánh tay đẩy một cái, ấn kí đáng sợ đó điên cuồng xông lên.

Cây trường côn trực tiếp bị ấn kí kì diệu tiêu diệt, trong chốc lát, giữa trời đất chỉ còn thừa lại một vài điểm sáng.

Hai chân Diệp Lăng mềm nhũn, một chân trực tiếp quỳ trên nền đất, sắc mặt trắng bệch, hơi thở yếu ớt.

Hắn đã chiến đấu hết sức lực, nhưng hắn cũng không thể đánh bại một Kim Tiên, thậm chí là một cường giả Thiên Tiên đỉnh phong cũng không thể, phải dùng hết sức lực trong người hắn mới có thể ra một chiêu như thế.

Vào lúc Diệp Lăng quỳ xuống, A Cửu đứng ở phía không xa ngẩn ra, Càn Khôn Vô Cực chính là thần thông mạnh nhất của hắn đó.

Tuy rằng hắn đã khống chế tu vi, nhưng vẫn mạnh mẽ vô song như trước, người bình thường căn bản không thể chống lại được.

Mà Diệp Lăng không chỉ đỡ được, còn đánh nát cả trận pháp của hắn, thậm chí chính hắn cũng bị ảnh hưởng.

Một ngụm máu tươi trực tiếp xông lên cổ họng hắn, nhưng lại bị hắn gắng gượng nuốt xuống, hắn có thể bị thương, nhưng không thể thể hiện ra ngoài.

“Ngươi… qua ải rồi.”

A Cửu khó nhọc nói, trong lời nói tràn đầy sự khó tin, hắn không dám tin một Thiên Tiên trung kì lại có thể có sức mạnh nhường này.

Diệp Lăng đang quỳ một gối trên mặt đất đột nhiên ngẩng đầu, trên khuôn mặt trắng bợt là hai đôi mắt lạnh lẽo.

Diệp Lăng đứng dậy, cười lạnh, lau đi vết máu ở khóe miệng, từ từ đi về phía trước, trực tiếp đi đến con đường nhỏ quanh co dẫn đến phía bên kia sơn cốc.

Thân người gầy gò của hắn lúc này lại trở thành một hình tượng vĩ đại trong mắt A Cửu.

“Nếu như hắn không chết, trong tam giới này sẽ lại có thêm một nhân vật đáng sợ.”

Sắc mặt A Cửu khó hiểu, tên này quá mạnh, phá vỡ hoàn toàn nhận thức của hắn. Một Thiên Tiên trung kì lại có thể đỡ được một chiêu mà hắn dốc hết toàn lực, dường như trong tam giới này chẳng có ai.

Một cơn gió thổi tan thân thể A Cửu, hắn biến thành những hạt cát, từ từ rơi xuống đất.

Sau khi cơn gió qua đi, trên mặt đất xuất hiện một bức tượng điêu khắc mang hình dáng của A Cửu, nhưng hoàn toàn không có chút sinh khí nào.

Chỉ có điều đôi mắt trên bức tượng này vẫn lộ rõ vẻ kinh hoàng.

A Cửu chỉ là một ý thức mà Cửu Vĩ Thiên Hậu tạo ra mà thôi, ở đây hắn là một sinh mệnh, nhưng khi sứ mệnh của hắn hoàn thành, hắn chẳng qua chỉ là một bức tượng đá.

Trên con đường mòn, Diệp Lăng đi đến cuối đường, ở đó có một cánh cửa, một cánh cửa bình thường màu xanh.

Diệp Lăng hít sâu một hơi, hai tay khẽ đẩy, cạch một tiếng, luồng ánh sáng chói mắt từ từ xuất hiện sau cánh cửa.

Diệp Lăng căn bản không suy nghĩ gì thêm, nhấc chân bước qua cánh cửa đi vào, ngay khi hắn đi vào trong phòng, những vết thương trong cơ thể hắn đột nhiên được chữa khỏi.

Vả lại thứ khiến cho người ta kinh ngạc là Cửu Đại Tiên Anh trong cơ thể Diệp Lăng lập tức lại dồi dào tinh thuần tiên lực, đáng sợ vô biên.

Trong cơ thể hắn, sức mạnh lại xuất hiện vô cùng mạnh mẽ, Diệp Lăng nắm chặt tay, nguồn sức mạnh đáng sợ không ngừng nổ vang giữa năm ngón tay.

Khi ánh sáng tan đi, Diệp Lăng phát hiện bản thân ở trong một căn phòng, một căn phòng rất bình thường.

Có một tấm đệm cói và một bức tranh.

Tấm đệm cói được làm từ những dải cỏ, tỏa ra mị lực kì lạ khiến cho người ta say mê.

“Không Minh Thảo!”

Con ngươi trong mắt Diệp Lăng run lên kịch liệt, Không Minh Thảo này là một bảo vật quý giá, người ngồi tu luyện trên này có thể khiến cho đầu óc thanh tịnh chưa từng có.

Mà ngồi tu luyện ở đây có hiệu quả cao vô cùng, có thể ngăn chặn sự xuất hiện của tâm ma.

“Báu vật tuyệt vời quá!”

Diệp Lăng lẩm bẩm, phải biết rằng đến cả ở Cửu Kiếp Cương Vực cũng chẳng có một tấm đệm cói nào được bện từ Không Minh Thảo, cho nên có thể thấy thứ này xa xỉ biết bao.

“Chỉ là không biết ta có thể lấy tấm đệm này đi được không?”

Diệp Lăng chép miệng, tấm đệm này thực sự khiến hắn rung động, chỉ là khi hắn ngẩng đầu lên nhìn bức tranh kia, hắn lập tức ngẩn người.

Bình Luận (0)
Comment