Phải biết rằng, toàn bộ những kẻ dám ở lại tranh giành mười Linh Trì kia đều là những người có cấp bậc Thiên Tiên đỉnh phong trở lên.
Mà hiện tại bỗng dưng lại có một tên ngoại lệ, chỉ là Thiên Tiên trung kì như Diệp Lăng. Cảnh giới cách nhau quá xa, Diệp Lăng căn bản không có chút gì có vẻ là tranh giành được.
Kể cả Diệp Lăng có mạnh hơn đi nữa thì có thể mạnh đến mức nào được, có thể giết chết một cường giả Thiên Tiên đỉnh phong sao? Đương nhiên là không thể rồi.
"Hừ, đúng là muốn tự tìm đường chết. Chỉ dựa vào thực lực của hắn mà cũng đòi mơ mộng."
"Như thế cũng tốt, tiện thể giết luôn là được, sau đó cướp lấy bảo vật của hắn, việc tốt thế sao không làm."
"Hừ, đúng là một tên tham lam, chẳng lẽ hắn không biết tính mạng quan trọng hơn bất cứ bảo vật gì sao?"
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều nhìn Diệp Lăng cười khinh thường, nhưng hắn vẫn chẳng thay đổi sắc mặt, kết quả mới là quan trọng nhất, mấy lời nói mồm chẳng có ích gì.
"Tốt, ta rất khâm phục sự dũng cảm của các ngươi, bởi vì đến cuối cùng, trong bốn mươi người các ngươi chỉ có mười người được sống, cũng tức là ba mươi người còn lại đều phải chết."
"Đây là lựa chọn của các ngươi, ta tôn trọng lựa chọn đó. Chỉ có điều, các ngươi hãy chuẩn bị tốt tinh thần đối mặt với cái chết."
"Nhưng hãy tin ta, khi các ngươi vượt qua được cái chết, hưởng thụ sức mạnh của Linh Trì đem lại, các ngươi sẽ cảm thấy sự cố gắng của bản thân là vô cùng, vô cùng đáng giá."
Cửu Vĩ Thiên Hậu từ tốn nói, sau đó mắt đột nhiên phát ra tia sáng, tia sáng ấy vây lấy những người đang đứng ở đó, nhảy múa quanh quẩn trên thân thể từng người.
Bốn mươi người chia đều đứng trên mười võ đài, vả lại thực lực tương đương nhau, rõ ràng là do Cửu Vĩ Thiên Hậu dựa vào sự cách biệt trong thực lực của họ mà bố trí.
Ít nhất chuyện này có thể khiến mọi người phục, thua thì là thua chứ không có vận may vận đen gì hết.
Diệp Lăng nhìn nhóm của hắn một chút. Chà, vận may "tốt" quá đi, một nhóm có bốn người thì hai người là bán Kim Tiên, còn một người là cường giả Thiên Tiên đỉnh phong.
Mà một trong số đó lại là Hoàng Vũ, chính là cái tên đã ép Ba Nỗ nhận thua chạy chối chết, cũng là anh trai của Hoàng Phi.
"Ha ha! Tên nhóc Thiên Tiên trung kì kia chết chắc rồi, chết thật rồi. Nhóm của hắn là nhóm tử thân, một tên chỉ là Thiên Tiên trung kì như hắn thì có thể làm được gì?"
"Hừ, ngươi vẫn nên lo cho thân mình trước đi, ở đó mà cười nhạo người khác, liệu ngươi có qua được ải này không?"
Diệp Lăng cảm thấy hơi phiền muộn nhưng ý chí chiến đấu vẫn ngùn ngụt trong lòng. Chỉ là Thiên Tiên đỉnh phong và bán Kim Tiên thôi mà, có thể làm gì được hắn?
Nhớ kiếp trước, khi Diệp Lăng chỉ là một Đại La Kim Tiên, hắn đã chơi chán cái trò trốn tìm với đám Tiên Vương rồi, độ nguy hiểm còn cao hơn cái trò này nhiều.
Huống hồ bây giờ Diệp Lăng đã có đủ tư cách để tiêu diệt cái đám người chẳng coi ai ra gì này.
"Sau đây, mỗi nhóm chỉ có một người được sống, mười người này sẽ có tư cách có được Linh Trì."
"Đợi khi toàn bộ kết thúc, mười người đó sẽ tiếp tục tranh giành Linh Trì lớn."
"Phương thức chiến đấu do các ngươi tự lựa chọn. Chiến đấu bắt đầu!"
Trong nháy mắt, mọi người trên võ đài đều cẩn thận cảnh giác, lần này liên quan đến tính mạng của bản thân, không thể lơ là.
"Chúng ta cứ hỗn chiến đi, đến cuối cùng ai là người sống sót thì sẽ trở thành vua của võ đài này."
Trên võ đài của Diệp Lăng, vị Thiên Tiên đỉnh đỉnh phong nọ kiêu ngạo nói. Ánh mắt sắc bén, tay cầm chặt cây trường kiếm, trên kiếm lóe ra sát khí đáng sợ, là một thanh Tiên Khí trung phẩm.
Hoàng Vũ gật đầu. Hắn là một Võ Si, chỉ cần là chiến đấu thì dù có là cách thức nào, hắn cũng cảm thấy thật hứng thú.
"Được, vậy thì tung ra sức mạnh thật sự của các ngươi đi, để ta đây thử xem một thân tu vi của các ngươi rốt cuộc như thế nào!"
Ầm, vị cường giả bán Kim Tiên nọ bước mạnh một bước, trong tay nắm chặt lấy cây trường thương màu bạc, phía trên khắc Ngân Long.
Thương ý mạnh mẽ, đây là một người đáng sợ đã lình ngộ được Thương Ý. Hắn ta thậm chí chẳng có chút do dự nào, nhắm vào tên Thiên Tiên đỉnh phong kia mà điên cuồng đánh tới.
Lúc cường giả kia xông lên, Cửu Đại Tiên Anh trong cơ thể Diệp Lăng cũng điên cuồng gầm theo, Lôi Vực dưới chân giáng lâm, từng tia sét trực tiếp đánh thẳng lên bầu trời.
"Đã bao lâu rồi không được nếm lại cảm giác chiến đấu điên rồ này chứ. Được thôi, đã đánh thì đánh cho đã đi."
Diệp Lăng cũng lạnh lùng quát lên, tất cả tu vi đều được thi triển ở mức cao nhất, luồng sức mạnh đáng sợ đều ẩn dưới Nguyên Thủy Kiếm Thai.
Hắn phi kiếm đến phía Hoàng Vũ, bốn đại cường giả trên võ đài bỗng chốc rơi vào chiến.
Diệp Lăng hoàn toàn không tuân theo quy luật chọn kẻ yếu mà đánh, đã giết thì phải giết kẻ mạnh nhất, chọn kẻ yếu làm cái gì. Chỉ khi giết được kẻ mạnh thì khí thế của hắn mới lên cao nhất.
Trong con ngươi Hoàng Vũ, sát khí dâng trào, nhìn thấy Diệp Lăng xông đến, lập tức hô một tiếng hay lắm, cây đao trong tay nhấc lên, ánh đao như sấm.
Leng keng, đao kiếm va vào nhau, sức mạnh đáng sợ không ngừng bộc phát khỏi thân thể mỗi người.
"Tiểu tử, ta rất khâm phục ngươi. Nhưng tu vi của ngươi quá thấp, hoàn toàn không phải là đối thủ của ta!"
Hoàng Vũ cười lạnh, sức mạnh của hai cánh tay không ngừng dâng lên. Nhưng hắn lại kinh ngạc phát hiện, dù hắn có dồn hết sức lực cũng không thể làm lay chuyển Diệp Lăng.
Thậm chí sức mạnh của Diệp Lăng có chút áp đảo hắn, sự thực này khiến cho hắn không thể chấp nhận được.
"Tu vi kém không có nghĩa là không thể đột phá, ngươi nói có đúng không?"
Hai tay Diệp Lăng cầm kiếm, cười lạnh, Lôi Vực dưới chân không ngừng cuộn trào. Từng đợt từng đợt như những con giao long, nhằm vào Hoàng Vũ mà giết.
"Đột phá đối với ta mà nói chỉ là việc đơn giản như ăn cơm uống nước, các ngươi ai có tư cách ở đây lên mặt với ta?"
Diệp Lăng lẩm bẩm nói, sau đó con ngươi bỗng ngưng lại, khí tức đáng sợ tỏa ra từ trong cơ thể hắn.
Ầm!
Khí tức của Diệp Lăng bỗng đột phá thành Thiên Tiên hậu kì đáng sợ, sức mạnh của hắn, Tiên khí của hắn bỗng chốc có sự thay đổi to lớn chỉ trong chốc lát.
"Được! Vậy thì tử chiến đi!"
Hoàng Vũ nhếch mép cười. Hai tay lặng lẽ bung ra một đóa đao hoa, đỡ lấy sức mạnh đáng sợ đến từ Diệp Lăng. Hắn nhấc chân lên, trực tiếp vọt đến mép lôi đài.
Trong khi đó, Diệp Lăng đang đứng trong Lôi Vực, được sấm sét bao lấy, trong đôi mắt bắn ra thần quang lẫm liệt.
Tu vi của hắn được đột phá vô cùng đơn giản. Từ lúc hắn chuyển thế, cảnh giới không còn là thứ áp lực với hắn, mà luôn vô cùng thuận lợi.
Sau khi chiến đấu trong bảo tàng của Cửu Vĩ Thiên Hậu, hắn còn trải qua sinh tử. Bây giờ đột phá là một việc quá đơn giản.
“Giết!”
Diệp Lăng hít một hơi thật sâu, chân giẫm mạnh xuống đất, điên cuồng tấn công Hoàng Vũ.
Vù. Một đường kiếm quang xuất phát từ phía Đông, lao về phía Hoàng Vũ.
Hoàng Vũ hét to một tiếng, giẫm mạnh chân, đao trong tay quét ngang lôi đài, đốm lửa văng khắp nơi.