Khí tức của những bảo vật này, Diệp Lăng có thể phân biệt ra được. Dù sao trong phủ Cửu Kiếp của hắn, cũng có vô số bảo vt.
Chưa từng được ăn thịt heo thì ít ra cũng từng nhìn thấy heo chạy. Huống hồ phủ Cửu Kiếp cũng được coi là một cái trại “nuôi heo” quy mô lớn, Diệp Lăng đương nhiên rất quen thuộc việc này.
"Đây là thứ cao cấp hơn cả Tiên Khí cực phẩm, cũng không tồi, nhưng chẳng có ích gì với ta cả, trong phủ ta có rất nhiều thứ như thế này."
Diệp Lăng lắc đầu, đối với người khác, đây có lẽ là một thứ đồ không dám tơ tưởng tới, nhưng trong mắt hắn chẳng qua chỉ là một món đồ bình thường.
Giàu có ấy mà, thứ gì mà chẳng thấy qua rồi, nên mắt nhìn đương nhiên sẽ cao hơn mọi người một chút.
"Đây là đan dược, nếu không thì lấy cái này đi. Chậc chậc, đan dược từ thời Thượng Cổ, không biết có gì khác với đan dược bây giờ không?"
"Thứ này là bảo vật của thời Thượng Cổ, sao lại có mùi thơm của hoa quả, rốt cuộc nó là thứ gì?"
Vào lúc Diệp Lăng đang không ngừng suy nghĩ, chín người đằng sau đã chạy đến, Diệp Lăng lập tức vội vàng chọn.
Bản thân đã đến lâu như vậy rồi mà vẫn chưa chọn ra được, nếu như để bọn họ chọn được bảo vật gì quý giá trước thì bản thân đúng là thiệt to rồi.
Diệp Lăng nghiến răng, bước lên phía trước giơ tay nắm lấy một cái hộp đang phát ra ánh sáng màu tím, sau khi lấy được hộp, hắn lùi trở về chỗ cũ.
Chín người còn lại cũng đang vội vã chọn những chiếc hộp cho riêng mình, những người khác lại giống như một đám trẻ trong vườn mẫu giáo, chơi trò kéo búa bao.
Diệp Lăng đi đến một bên, mở chiếc hộp ra, hắn bỗng ngẩn người, trong hộp là một viên đá màu tím đang phát sáng.
Không có những nét điêu khắc, chỉ là một viên đá tròn trịa màu tím, nhưng viên đá này đang tỏa ra một luồng ma lực rất kì lạ, còn có một sợi dây thừng buộc ngang.
"Khí tức này..... Đây là Bổ Thiên Thần Thạch sao?"
Hơi thở của Diệp Lăng cũng trở lên gấp gáp, viêm đá tỏa ra một luồng khí tức kì dị, là một luồng sinh khí nồng đậm.
Diệp Lăng ngửi thấy luồng khí tức này liền cảm thấy thần thanh khí sảng, thậm chí sức sống trong linh hồn và tinh thần lực cũng dường như đang cuồn cuộn trào lên.
Bổ Thiên Thần Thạch là một bảo vật vô giá sinh ra trong thời đại Hỗn Độn, có công hiệu rất đáng sợ.
Đem theo nó giống như đem cả kho thuốc bên người, chỉ cần không phải là vết thương chí mạng gây chết người ngay lập tức, nó có thể từ từ khôi phục vết thương trở lại trạng thái ban đầu.
Thêm vào đó, nó cũng có tác dụng rất lớn với linh hồn và tinh thần lực con người, đem nó theo bên người, ít nhất có thể khiến cho sức mạnh tinh thần lực và linh hồn của một người tu luyện cao lên một cấp.
Đối với Diệp Lăng mà nói, đây là một bảo vật không gì có thể thay thế được, đặc biệt là sau khi hắn có được Lôi Vực.
Sự đáng sợ của Lôi Vực nằm ở công kích tinh thần, còn thứ này đối với Diệp Lăng rõ ràng là một cái bug đó!
Vả lại chiếc dây thừng màu vàng đang buộc Bổ Thiên Thần Thạch này cũng không phải vật tầm thường, Diệp Lăng nhìn một cái là nhận ra ngay đó là tơ vàng Hỗn Độn, một bảo vật có nguồn gốc từ Hỗn Độn.
Sợi tơ vàng này bền chắc vô cùng, còn có công hiệu bảo vệ tinh thần, là một bảo vật chỉ có thể nhìn chứ không thể có được.
"Phát tài rồi! Không ngờ chỗ của bà ta lại thật sự có mấy món đồ tốt như vậy!"
Diệp Lăng lập tức đeo Bổ Thiên Thần Thạch lên cổ, sau đó hắn cảm thấy đầu óc sảng khoái và tỉnh táo vô cùng.
Vả lại tinh thần lực và linh hồn của hắn cũng đang không ngừng tăng lên với tốc độ đáng sợ, khiến Diệp Lăng cảm thấy kích động vô cùng.
Hời rồi, đúng là hời quá rồi, đây là bảo vật mà kiếp trước mình xông pha không biết bao nhiêu năm vẫn không có được.
Chuyện khác thì không dám nói, nhưng một khi lấy thứ này ra, chỉ sợ đến cả Tam Thanh và Thanh Đế cũng phải điên cuồng tranh giành.
Trên không trung, Cửu Vĩ Thiên Hậu lặng lẽ nhìn Diệp Lăng, Diệp Lăng nhanh nhạy nhận ra được, hai người bốn mắt nhìn nhau.
"Tiểu bối, hi vọng ngươi sẽ phát huy được hết khả năng của nó."
"Uy danh của ta có được phần lớn là nhờ sự giúp đỡ của nó, hi vọng nó gặp được một chủ nhân tốt."
"Bảo bối này là một trong những bảo vật tốt nhất của ta, chúc mừng ngươi."
Lời của Cửu Vĩ Thiên Hậu vang vọng trong đầu Diệp Lăng, hắn gật đầu rồi chắp tay cảm tạ.
Những người khác cũng đều vô cùng kích động, dù sao những bảo vật trong bảo tàng của Cửu Vĩ Thiên Hậu đều rất quý giá, tùy tiện lấy một thứ cũng đủ để cho Đại La Kim Tiên, thậm chí là Tiên Vương, Tiên Tôn tranh nhau vỡ đầu chảy máu.
Đối với những kẻ chưa qua cấp bậc Thiên Tiên như bọn họ, những thứ này đều quý giá vô cùng.
Hơn năm mươi người đều đã có được bảo bối mà bản thân thấy hài lòng, cho dù là thứ gì, đối với bọn họ đều là đồ tốt nhất.
Khi năm mươi hai người đều chọn xong, Cửu Vĩ Thiên Hậu nhìn vẻ mặt vui mừng của bọn họ rồi khẽ mỉm cười.
Ầm ầm ầm, đột nhiên, trong không trung xuất hiện một chiếc hồ khoảng mười mấy mét vuông. Trong hồ, từng luồng khí nóng bốc lên trời.
Tất cả có chín hồ nhỏ, một hồ lớn. Trong hồ lớn có tử khí, hồ nhỏ có bạch khí, cả hai hoàn toàn khác nhau.
"Hồ này tên là Linh Trì, gặp được nó là một cơ duyên."
"Muốn tiến vào hồ này thì phải dựa vào thực lực của các ngươi, nhưng tổng cộng một lớn chín nhỏ, tức là chỉ có mười người có thể tiến vào cái hồ này."
"Như vậy, các ngươi có thể lựa chọn rời đi, khi rời đi có thể cầm theo bảo vật của mình."
"Hoặc là có thể lựa chọn tiếp tục xông lên, kẻ đứng đầu có thể tiến vào Linh Trì lớn, chín người còn lại có thể tiến vào Linh Trì nhỏ."
"Có điều, xông lên thì sẽ phải chém giết không ngừng nghỉ."
"Cho nên, các ngươi hãy suy nghĩ cho kĩ. Đây là quyền tự do của các ngươi, ta không can thiệp."
Nói xong, Cửu Vĩ Thiên Hậu lùi về sau mấy bước, khẽ vẫy chiếc đuôi. Mười võ đài xuất hiện, những võ đài này làm từ kim thạch, kiên cố vô cùng.
Mọi người nhìn chiếc hồ đang nghi ngút khí, họ có thể cảm nhận được sức mạnh khiến con người kinh hồn bạt vía.
Sức mạnh này đối với họ mà nói là thứ chí mạng, hoặc có thể nói, trong thâm tâm đều muốn có được cơ hội này.
"Lùi bước là điều không thể, cả đời này biết có mấy lần có cơ hội tốt như thế, nếu như hôm nay ta lùi bước, sau này nhất định sẽ sống trong hối hận."
"Chiến, chỉ một từ thôi, chiến!"
"Không chết không nghỉ sao? Ta thích!"
Nhanh như chớp, mọi người đều quyết định tiếp tục, đương nhiên cũng có mười mấy người lựa chọn rút lui. Họ chỉ là những kẻ dưới đáy mà thôi, nào hi vọng có được cơ hội đạt được thứ kì diệu như thế.
Diệp Lăng nhìn Linh Trì đang phát ra luồng sức mạnh đáng sợ, cảm thấy kích động không thôi. Linh Trì này dường như chứa đựng tất cả tinh hoa của trời đất, hắn nhất định phải giành được.
Cho nên, năm mươi hai người thì có mười hai người rơi đi, còn lại bốn mươi cường giả còn.
Bốn mươi cường giả này ít nhất cũng đã là cường giả bán Thiên Tiên đỉnh phhong, thậm chí còn có hơn một nửa là bán Kim Tiên.
Trong đó, chỉ có một kẻ làm người ta chú ý nhất.
Thiên Tiên trung kì, Diệp Lăng.