Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 835 - Chương 836: Oẳn Tù Tì.

Chương 836: Oẳn tù tì.

Lúc nãy Diệp Lăng không buông tha, nhưng mà cũng không uy hiếp gì đến tính mạng của Ba Nỗ.

Nhưng mà tên Hoàng Vũ này thì không giống vậy, chiến lực của hắn chắc chắn mạnh hơn Ba Nỗ. Cho dù Ba Nỗ không bị thương thì cũng không phải đối thủ của hắn, huống hồ hiện tại?

“ Khốn kiếp!Khốn kiếp!”

“ Ba Nỗ ta đã chịu trăm cay nghìn đắng để đợi đến cơ hội ngày hôm nay, hai người các ngươi lại cướp mất của ta, các ngươi đợi đấy cho ta!”

“ Đặc biệt là ngươi, tiểu tử, ngươi chờ cho ta, ta ở trấn Thanh Phong chờ ngươi, ta muốn ngươi phải chết, muốn ngươi phải chết!”

Nói xong câu cuối cùng, Ba Nỗ chỉ về phía Diệp Lăng điên cuồng gào lên, lập tức chịu thua, Một luồng sức mạnh bao phủ lấy hắn, trực tiếp truyền tống hắn ra khỏi không gian.

Nhận thua rồi, Ba Nỗ nhận thua rồi, nếu lại tiếp tục đánh tới thì có khả năng hắn sẽ phải chết. Giữ được núi xanh sợ gì không có củi đốt, huống hồ hắn còn muốn giết Diệp Lăng để trả thù rửa hận nữa.

Diệp Lăng đang đứng một bên sửng sốt một hồi, lớn giọng mắng lại: “ Tên khốn kiếp nhà ngươi, đồ lão già vô tích sự, việc này liên quan gì đến ta.”

“ Cũng không phải ta ép ngươi ra ngoài, oan có đầu nợ có chủ. Nếu muốn báo thù thì ngươi phải tìm hắn mới đúng.”

Nói xong, Diệp Lăng nghiến răng nghiến lợi xông lên đỉnh núi. Cái tên mềm nắn rắn buông kia, thật sự cho rằng ta sợ ngươi sao.

Khi Diệp Lăng lao lên đỉnh núi. Tiếp tục ở lại cũng không có ý nghĩa gì nên Hoàng Vũ cũng leo theo. Suy cho cùng, lí do hắn đến đây trừ việc ma luyện bản thân ra thì cũng là vì bảo tàng mà đến.

Đỉnh núi cực lớn, hệt như một thế giới độc lập, phía trên trơ trụi , ngoài trừ tảng đá máu xanh đen ra thì không có cái gì khác, chỉ có sự trống vắng, quạnh quẽ.

Mọi người đều dừng lại ở nơi này, đợi bảo tàng của Cửu Vĩ Thiên Hậu lộ diện, trong lòng họ đều chờ đợi cơ duyên lớn nhất này.

“ Chúc mừng các ngươi đã có tư cách kế thừa truyền thừa của ta, cũng có tư cách nhận được một ít bảo tàng của Cửu Vĩ Thiên Hậu ta.”

Giọng nói lạnh lùng của Cửu Vĩ Thiên Hậu vang lên. Lúc này giữa không trung, hư ảnh một con hồ ly khổng lồ màu trắng bạc trôi nổi trên không trung, chín cái đuôi khổng lồ, mạnh mẽ đong đưa.

Đây chính là tàn hồn của Cửu Vĩ Thiên Hậu, tàn hồn bảo hộ thế giới này, cũng chính là chủ nhân của thế giới này.

“ Trong năm mươi ba người các ngươi, mỗi người đều đáng có được phần thưởng xứng đáng của riêng mình. Phần thưởng này là ngẫu nhiên, hoặc có thể nói, phải dựa vào sự may mắn của các ngươi.”

May mắn là thứ gì đó rất mơ hồ, nhưng trong lòng của những người ở nơi đây không ai lên tiếng, tất cả đều gật đầu.

“ Trong này là năm mươi ba cái hộp. Trong mỗi cái hộp đều có một phần bảo vật của ta.”

Chín cái đuôi của Cửu Vĩ Thiên Hậu chậm rãi lắc lư. Năm mươi ba cái hộp màu tím trực tiếp hiện ra ngay giữa không trung, châm rãi phiêu đãng, không có bất kì một quy luật nào, trôi dạt một cách lộn xộn.

Bên trong hộp, những tia sáng kì dị liên tục phát ra. Từng đợt khí tức phát ra khiến người ta động tâm, tùy thời mà sinh ra, làm say lòng người.

“ Trong này có đan dược, có thiên tài địa bảo từ thời thượng cổ, có cực phẩm tiên khí, thậm chí cao cấp hơn nữa là những pháp bảo đáng sợ. Tùy vào sự may mắn của các ngươi sẽ quyết định vật phẩm mà các ngươi thu được.”

Cửu Vĩ Thiên Hậu nhìn vào những đôi mắt đang kích động đến đỏ lên của mọi người, mỉm cười, đôi mắt đen láy nhướng lên.

“ Sau đls, ai trong số các ngươi có thể vượt qua cầu vồng này đầu tiên thì có thể lựa chọn trước.”

Lời nói của Cửu Vĩ Thiên Hậu vừa dứt, trong nháy mắt, trước mặt mọi người xuất hiện một cây cầu bảy sắc, bình thường vô cùng, nhìn tới nhìn lui cũng không nhìn ra nó có gì nguy hiểm hay có điều huyền diệu gì.

Đi qua trước thì có thể chọn đầu sao?

Mọi người đều sửng sốt rồi nhìn về phía Cửu Vĩ Thiên Hậu. Tuy rằng bọn họ không nói nhưng trong mắt chất chứa đầy nghi hoặc.

Đi qua đó là xong rồi đúng không, thật sự là không có cơ quan bẫy rập gì à?

Cửu Vĩ Thiên Hậu cũng hiểu được suy nghĩ trong lòng bọn hắn, nói:“ Cây cầu vồng này, cứ một khoảng thời gian sẽ sinh biến hoá, biến hoá phát sinh có lẽ là sụp đổ, có lẽ là biến thành hình dạng kì lạ.”

“ Nói chung là không có nguy hiểm gì cả, mỗi lần có thể mười người đi qua cây cầu vồng này, các ngươi có thể quyết định thứ tự đi qua.”

Ầm!

Trong chốc lát, bầu không khí xung quanh tất cả mọi người đều trở nên căn thẳng, đề nghị vừa rồi của Cửu Vĩ Thiên Hậu một lần nữa lại đẩy mọi người lên bờ vực tranh đấu.

“ Ôi trời, chư vị đừng căng thẳng mà, đây không phải là thời điểm thích hợp để đánh nhau đâu.”

Nói xong, Diệp Lăng bước đến, khoát tay áo. Mọi người đều nhìn hắn, cười lạnh xem thường, Thiên Tiên trung kì leo được đến đỉnh núi cũng chỉ có mình Diệp Lăng.

Đừng nói là Thiên Tiên trung kì, dù là Thiên Tiên hậu kì cũng chỉ có mấy người, những người còn lại đều là cường giả Thiên Tiên đỉnh phong hoặc bán Kim Tiên.

“ Ta nói này chư vị, chúng ta đi được đến đây không phải là vì có được bảo bối này sao. Nếu lại đánh tiếp, lỡ có bị thương hay chết đi thì đều không đáng.”

“ Nếu như chết đi rồi không phải là rất đáng tiếc và hối hận hay sao? Mục tiêu của chúng ta giống nhau. Thế này đi, đơn giản chút, ta có một đề nghị.”

“ Chúng ta năm người một tổ, chơi kéo búa bao, Sau đó, mười người chiến thắng cùng nhau đi bộ đến cây cầu này, vậy không phải là được rồi hay sao.”

Diệp Lăng nói, ý của hắn rất đơn giản. Tất nhiên rồi, chả có gì khó cả, đừng nói đến việc nguy hiểm tính mạng.

Diệp Lăng vừa nói xong, một cường giả bán Kim Tiên cười lạnh: “Hừ, Ta đây là ai? Sao phải chơi trò chơi ngu ngốc như vậy? ”

“ Cứ vậy đi, ta là người đầu tiên tán thành, mọi người có ý kiến gì không?

Cứ tưởng tên này sẽ phản bác tiếp, ai ngờ kết quả lại khiến mọi người suýt nữa thì té ngửa. Mẹ nó, không biết xấu hổ, vừa nãy còn chê ngu ngốc, bây giờ sao lại đồng ý rồi.

Bọn ta là ai? Là một đám người uy danh hiển hách. Thật sự cho rằng ta là trẻ con rồi đi chơi trò oẳn tù tì với các ngươi à?

Nửa phút sau, một đám người sát khí đùng đùng lại từng người từng người một giấu tay ra sau lưng, cẩn thận quan sát những người phía đối diện, sau đó hô một hai ba, đồng loạt đưa tay ra.

“ Oẳn tù tì”

Diệp Lăng cười ha ha, một cái kéo thắng bốn cái bao, sau đó đắc ý mà đi đến cây cầu.

Những người trong các tổ khác, cũng rất nhanh chóng kết thúc, Diệp Lăng đợi đến lúc đủ mười người, trong ánh mắt ghen tị của mọi người, đi lên cây cầu.

Khi mọi người đặt chân lên cây cầu, con đường trên cây cầu bằng phẳng vô cùng. Diệp Lăng thấy vậy cười ha ha, bước từng bước lớn, vọt thẳng về phía trước.

Xong rồi hả?

Mẹ nó!

Tất cả mọi người nhìn thấy đều nghiến răng nghiến lợi. Cứ dễ dàng mà qua như vậy sao.

Những người khác thì sao, vừa bước lên Hồng Kiều thì con đường của họ hoặc nhiều hoặc ít đều có chút biến hoá, thậm chí còn có một cái khoa trương hơn, thay đổi như tàu lượn siêu tốc vậy, dài đến hơn mười kí lô mét.

“ Ha ha, ta đây không khách khí nữa nhé.”

Diệp Lăng nhìn những chiếc hộp đang trôi nổi trên không trung, chẹp chẹp mấy cái, xoa tay phấn khích.

Bảo tàng của Cửu Vĩ Thiên Hậu a, thậm chí so với bảo bối trong phủ Cửu Kiếp của hắn còn quý giá hơn, việc này không thể qua loa cho xong được.

Ánh mắt Diệp Lăng sáng lên. Tinh thần lực khóa tất cả năm mươi hai hộp, tỉ mỉ phân tích.

Bình Luận (0)
Comment