Nhìn Ba Nỗ kinh ngạc, Diệp Lăng cảm thấy rất hả hê. Hắn mỉm cười gật đầu, tỏ vẻ rất thích thú với phản ứng này của Ba Nỗ.
"Nói ngươi là con ếch chưa từng thấy cảnh đời, ngươi lại nói ngươi là con ếch ngồi đáy giếng."
"Ngươi ấy à, cứ thích dính hào quang lên trên mặt, nhưng ngươi lại không hề hay biết thứ đó chỉ là ngũ cốc luân hồi mà thôi."
Diệp Lăng lắc đầu, vừa rồi còn đang nghiêm túc tưởng tượng ra kết cục bi thảm của mình. Nhưng bây giờ hắn cũng ngơ luôn rồi, thật là ngu ngốc, đúng là tự vả vào mặt mình.
"Ngũ cốc luân hồi? Đó là thứ gì vậy?"
Ba Nỗ ngây người. Con mẹ nó, câu nói gì mà nghe cao thượng vậy. Có nghĩa là gì chứ? Lẽ nào đó lại là một câu nói kinh điển?
"Ngươi nói xem? Bụng của ngươi chính là vùng đất luân hồi. Con người ăn toàn là hoa màu ngũ cốc. Ngươi thử nghĩ xem ngũ cốc luân hồi là cái gì?"
Diệp Linh nhún vai giễu cợt nói, Ba Nỗ phía đối diện lập tức ngẩn ra, nghiến răng nghiến lợi. Nếu có thể tự mình nghiến nát hai hàm răng này, có lẽ hắn đã nghiến nát tám lần rồi.
"Tên khốn, ta nói cho ngươi biết đừng quá huênh hoang, nếu không ngươi sẽ chết cực kỳ thê thảm!"
Ba Nỗ hít một hơi thật sâu, hung quang lóe lên trong mắt gã, những làn khí tức nguy hiểm lặng lẽ sinnh ra từ cơ thể gã, chính là luồng khí tức hung bạo và điên cuồng của Ba Xà.
Diệp Lăng lắc đầu: "Chết có thảm hay không ta không biết, có thể ngươi còn không còn thấy được. Nhìn phía sau lưng ngươi đi."
Nghe Diệp Lăng nói, Ba Nỗ cười lạnh: "Haha, đồ thấp kém, còn muốn đánh lạc hướng sự chú ý của ta rồi đánh lén sao? Hèn hạ ....... Mẹ kiếp nhà ngươi, con mẹ nó ai dám tấn công ta!"
Giọng nói vừa dứt, Ba Nỗ tức giận quay người lại, phía sau gã là một thanh niên đang cầm một thanh đao, trên mũi đao vẫn đang nhỏ tí tách từng giọt máu tươi.
Thần sắc vững vàng cùng khí thế uy vũ chắc là bán Kim Tiên, chính là hắn, vừa mới trực tiếp công kích Ba Nỗ.
Bây giờ miệng vết thương kinh khủng ở sau lưng Ba Nỗ đã bung hết cả ra, máu thịt be bét, hơn nữa một luồng đao ý khủng khiếp đang tiếp tục hoành hành tàn phá trong cơ thể gã.
"Đây là chiến trường, nếu dám phân tâm thì ngươi nên chuẩn bị chết đi."
Thanh niên đó lạnh giọng nói, sau đó trực tiếp nhấc đao lên, một tia đao quang sáng chói phát ra từ mũi đao tràn đầy sát khí.
"Nhớ cho kĩ lúc đến địa ngục đừng quên nói với Diêm Vương rằng kẻ đã giết ngươi là Bạch Vân Tông Hoàng Vũ!"
Hoàng Vũ chính là anh trai của Hoàng Phi, kẻ đã bị Diệp Lăng giết chết, còn là đại công tử của nhà họ Hoàng ở trấn Khánh Phong. Hắn hiện là một võ si đáng sợ tu luyện trong Bạch Vân Tông.
Xoẹt, đao quang cực kỳ uy vũ, Hoàng Vũ bước lên tấn công Ba Nỗ. Bên này Ba Nỗ không hơi đâu mà quan tâm đến Diệp Lăng nữa liền vung đao chém tên Hoàng Vũ kia.
Chắc chắn so với Diệp Lăng thì tên Hoàng Vũ này mới là nguy hiểm nhất, dù sao thì Diệp Lăng cũng không thể làm gì nguy hiểm đến tính mạng của gã, nhưng tên Hoàng Vũ này ngược lại rất có khả năng sẽ loại bỏ gã ngay lập tức.
Thấy vậy Diệp Lăng liền nhún vai, có người muốn giúp hắn ra tay vậy thì cớ gì lại từ chối, mắc mớ gì phải phung phí tiên lực của bản thân.
Nhưng đây là chiến trường, làm gì có chuyện đứng chơi không mà giành được chiến thắng. Lúc này Diệp Lăng điên cuồng xông lên chém giết một cường giả Thiên Tiên hậu kỳ trước mặt, hai tay gã đang cầm hai cây búa cực kỳ đáng sợ.
"Tiểu tử ngươi chết đi! Vì con đường cuối cùng này, dâng tính mạng của ngươi lên hoặc là nhận thua đi!"
Tên cường giả Thiên Tiên hậu kỳ đang cầm hai cây búa, lệ khí hung ác tràn ra, đôi búa đen thui dính đầy mảnh thịt người đáng sợ, rất rõ ràng đó chính là máu thịt do nện vào cơ thể con người mà ra.
Diệp Lăng đang đứng đối diện gã cười lạnh. Lại là một tên từ ngàn dặm tự đưa xác tới, bây giờ sức mạnh chiến đấu của mình đã hoàn toàn được triển khai, một tên chỉ ngang cấp bậc Thiên Tiên hậu kỳ cũng dám đến?
Bùm!
Lôi quang tràn ngập khắp nơi, khí tức đáng sợ trong cơ thể Diệp Lăng liên tục xông ra bao bọc khắp cơ thể, hào quang phát ra từ đôi mắt hắn như muốn xuyên thủng cả bầu trời, không cách nào ngăn cản.
"Giết!"
Tên cường giả đang cầm đôi chùy điên cuồng giậm chân rồi bay thẳng vào trong Lôi Vực của Diệp Lăng. Trong tích tắc, Lôi Vực đáng sợ kia đã trực tiếp kéo gã xuống.
Vù vù, gã cầm đôi chùy kia đột nhiên đờ đẫn, vẻ mặt sửng sốt, ngay sau đó, trong đầu gã chợt hiện lên một cơn đau nhói dữ dội.
"A! Gì chứ! Cái quái gì thế này, tên khốn, cút ngay cho ta!"
Đầu óc gã đau nhói điên cuồng, hai tay không ngừng vung vẩy đôi chùy đáng sợ, sắc mặt hoàn toàn thay đổi, trắng bệch như một tờ giấy, mồ hôi to bằng hạt đậu lộp bộp chảy xuống.
Công kích tinh thần của Lôi Vực quá mạnh mẽ và dũng mãnh, những tiên nhân bình thường có tinh thần lực yếu hơn một chút gần như không thể phản kháng.
"Một lão già thô kệch, tinh thần lực và linh hồn lực có thể mạnh đến mức nào chứ, chẳng qua chỉ là tới nộp mạng mà thôi."
Diệp Lăng cười lạnh, vẻ mặt bỗng nhiên trở nên ngưng trọng, hắn vừa giẫm chân một cái, Nguyên Thủy Kiếm Thai trong tay liền điên cuồng chém ra, một kiếm chém ra chính là Nhất Kiếm Diệt Tam Sinh, Tam Sinh Chi Kiếm!
Xoẹt, kiếm quang giống như một ngọn lửa cuồng nộ lập tức lao về phía gã đang cầm đôi chùy khủng khiếp kia quyết liệt chém tới, kiếm quang lóe lên rồi lại vụt tắt.
Khi kiếm quang vừa lụi tắt, Diệp Lăng trực tiếp xoay người, tay cầm Nguyên Thủy Kiếm Thai nhìn về phía gã kia đang có ý đồ làm loạn mà cười lạnh.
Nụ cười lạnh lẽo.
"Kẻ nào muốn đến nộp mạng!"
Bá khí vô song, Diệp Lăng cực kỳ cao ngạo thét lên, gã phía sau lưng hắn đã ngã xuống đất không còn chút khí tức nào.
Một kiếm đã diệt sạch một cường giả đáng sợ cấp bậc Thiên Tiên hậu kỳ. Tất cả mọi người đều nhìn về phía Diệp Lăng đang đứng, ai nấy đều vô cùng kinh hãi.
"Mở rồi! Cấm chế của cửa ải cuối cùng đã mở rồi! Haha!"
Ầm ầm, một người tinh mắt đột nhiên phát hiện cấm chế đã được mở ra, tức là chém giết cũng tạm thời dừng lại. Năm mươi người còn lại lập tức điên cuồng xông về phía đỉnh núi.
Lên được đỉnh núi, cấm chế cuối cùng cũng được mở ra, tất cả bọn họ ai nấy đều điên cuồng lao về phía đỉnh núi như nhìn thấy ngọn lửa hy vọng.
Đến được nơi đó họ liền có đủ tư cách để nhận được truyền thừa và bảo vật của Cửu Vĩ Thiên Hậu. Bản thân nỗ lực đến như vậy chắc chắn sẽ có thu hoạch, sẽ không tốn công vô ích!
Tất cả mọi người đều đang điên cuồng xông về phía đỉnh núi, bao gồm cả Diệp Lăng, ai lại rảnh rỗi mà ở lại đây chứ?
Nhưng mà vẫn còn hai người đang chiến đấu rất quyết liệt, đó là Hoàng Vũ và Ba Nỗ.
Thật ra không phải Ba Nỗ muốn tiếp tục chém giết mà là gã không thể bứt ra nổi. Khi đường đi được mở ra hắn đã nghĩ đến việc muốn rời khỏi chiến trường này, nhưng mà Hoàng Vũ không hề chịu thua, một mực muốn giết chết gã, ép cho gã không còn cách nào rời khỏi.
"Đồ khốn kiếp! Đường đi trên núi đã mở ra rồi, ngươi không cần bảo vật của Cửu Vĩ Thiên Hậu nữa sao! Cút ra ngay!
Ba Nỗ nổi giận đùng đùng, gã hiện tại đã bị thương gần như không có sức lực mà tiếp tục chiến đấu nữa, huống hồ tên trước mặt này quá mạnh, mạnh đến mức chiêu nào chiêu nấy cũng phải liều chết ngăn cản.
Hoàng Vũ nghe xong những lời của Ba Nỗ, cũng chẳng thèm ngước mắt lên nhìn, vẻ mặt vẫn thờ ơ lãnh đạm: "Trận chiến sinh tử chính là một chết một còn."
"Bảo vật chỉ là một món đồ trang trí cho võ đạo. Chiến đấu trên bờ vực sinh tử mới là cách tốt nhất để mài giũa bảo đao!"
Xoẹt, một luồng đao quang điên cuồng xuất hiện trực tiếp nổ tung ngay trước ngực Ba Nỗ, sau đó Hoàng Vũ bước lên rồi lao về phía Ba Nỗ hăng hái chém tới.
Ba Nỗ xanh mặt, con mẹ nó lại thêm một tên bám dai như đỉa!