Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 850 - Chương 851: Cứu Binh

Chương 851: Cứu binh

Giữa không trung, thanh niên gầy gò khẽ mỉm cười, nụ cười phóng đãng không gò bó, trong mắt bốc lên sát cơ cuồn cuộn.

“Ta đến nhầm nơi, hiện tại phải trở về tông môn gấp, phiền ngươi nhường đường.”

Quý Vũ Minh xấu hổ cười, thanh đao ngăm đen nắm chặt trong tay, chỉ trong một lát này, Bạch Mai đã vọt tới, chặn hắn ta lại.

“Đi đâu, ngươi ngại tiểu nữ ta chiêu đãi không chu đáo ư, hay cảm giác không đủ kích thích?”

Bạch Mai mỉm cười, tiếu dung xen lẫn một tia mị ý, suýt nữa làm cho tâm linh Quý Vũ Minh trầm luân.

Quý Vũ Minh nhìn Bạch Mai, lại nhìn Diệp Lăng, đau khổ cười: “Đừng nói giỡn, ta chỉ là người qua đường thôi, có phải các người nhận lầm hay không.”

“Ta là đệ tử Bạch Vân Tông, ta sẽ không tới loại địa phương nhỏ này, để ta đi đi.”

Vô sỉ, quá vô sỉ, Diệp Lăng lắc đầu, ai có thể nghĩ tới Tiên Giới lại có gia hỏa như vậy, có điều, ta thích.

“Hắc hắc, ngươi thực vô sỉ, vô sỉ đến mức ta cũng phải cam bái hạ phong, đáng kiêu ngạo đó, nhưng không giải thích một câu sao?”

Diệp Lăng lắc Nguyên Thủy Kiếm Thai trong tay, ý tứ rất minh xác, cho ta một lý do tha cho ngươi, nếu không, ta sẽ giết người.

Quý Vũ Minh xấu hổ cười: “Ta là đệ tử nội môn Bạch Vân Tông, tông chủ là Bạch Vân Tiên Vương, không biết đại ca ngươi có hài lòng với lý do này không?”

“Bạch Vân Tiên Vương? Chưa từng nghe nói, huống hồ ta cũng không phải đại ca ngươi, đổi lý do đi, nếu không ta sẽ động thủ.”

Diệp Lăng cười hắc hắc, trường kiếm chỉ thẳng, Quý Vũ Minh sợ đến mức thân thể run lên, nội tâm gào khóc kêu to.

Có nhìn thấy không, thấy không, chuyện lạ năm nào cũng có, hôm nay đặc biệt kì quái, một Kim Tiên Sơ Kỳ lại uy hiếp cường giả Kim Tiên Hậu Kỳ.

Mẹ nó, thế này thì còn đạo lý nào để nói nữa, giữ quy củ chút đi được không.

“Dù gì Quý Vũ Minh ta cũng là Tiên Nhân Kim Tiên Hậu Kỳ, ngươi chỉ là Kim Tiên Sơ Kỳ, cũng dám diễu võ dương oai trắng trợn uy hiếp, có phải ngươi hơi quá đáng hay không!”

“Ta cho ngươi biết, chọc giận ta, ta bay thẳng đến tông môn cầu cứu, dù ta chết, hai người các ngươi cũng không sống được!”

Quý Vũ Minh cắn răng, điên cuồng rống, tay bấm một cái: “Ta cho các ngươi biết, người nào không biết Bạch Vân Tông chúng ta có địa vị rất cao ở Thanh Thủy Cương Vực, ngày thường ai dám trêu chọc?”

“Nhất chi Xuyên Vân tiễn, thiên quân vạn mã tương kiến!”

Hưu, một đạo Kim Quang xông thẳng lên trời, sau đó nổ tung thành một chữ cứu trong không trung.

“Nhìn thấy không, đây chính là tín hiệu cầu cứu của chúng ta, ta nói cho các ngươi biết, các ngươi còn dám uy hiếp ta, ta sẽ cầu tông môn phái viện binh, các ngươi không sống nổi đâu!”

Cắn răng nghiến lợi nói xong, Quý Vũ Minh bất chợt ngẩn ra, ai, mình đần à, có vẻ như trong lúc lơ đảng đã tống táng mạng mình luôn rồi đúng không?

“Cầu cứu xong rồi, có phải tiếp theo ngươi nên đi chết nhỉ?”

Diệp Lăng hít một hơi, cười lạnh, Quý Vũ Minh run lên, cười thảm: “Nếu ta nói rằng mình không cố ý, ngươi tin không?”

“Tin! Vì sao không tin, chẳng qua có tin hay không thì ngươi cũng phải chết, ngươi nói xem?”

Diệp Lăng mỉm cười, trong con ngươi ẩn ẩn Lôi Quang, ầm một cái, Quý Vũ Minh không chút phòng bị lập tức tê người, vẻ đau đớn kịch liệt xuất hiện trên gương mặt.

Ngay sau đó, một cái đuôi ngân bạch vọt tới đâm xuyên tim Quý Vũ Minh.

Quý Vũ Minh - Đệ tử nội môn Bạch Vân Tông, đường đường Kim Tiên Hậu Kỳ đã vẫn lạc.

“Bạch Mai, đi thôi!”

Sau khi giết Quý Vũ Minh, Diệp Lăng trực tiếp lôi kéo Bạch Mai điên cuồng phóng về một hướng, trong nháy mắt đã biến mất.

Mấy phút sau khi Diệp Lăng và Bạch Mai đào tẩu, hơn mười người xuất hiện trong không trung, thần sắc uy nghiêm.

Những người này đều có tu vi Kim Tiên đỉnh phong, thậm chí còn có mấy Đại La Kim Tiên.

Sau khi nhận được tin cầu cứu của Quý Vũ Minh, bọn họ không chần chừ, lập tức chạy tới, nhưng vẫn chậm.

Thi thể Quý Vũ Minh nằm trên mặt đất, thần sắc dữ tợn, cách đó không xa, thi thể Vương Siêu cũng vô cùng chói mắt, các cường giả Bạch Vân Tông nghiến răng nghiến lợi.

“Khốn kiếp! Dám giết người Bạch Vân Tông ở Thanh Thủy Cương Vực, đúng là không muốn sống nữa.”

“Mấy người các ngươi đuổi theo, mặc kệ liên lụy đến người nào, giết không tha!”

“Hiện tại ta lập tức về tông môn bẩm báo Chưởng Giáo, vị nằm trên mặt đất này chính là người của Đô Thành Vương gia, tên hung thủ kia gây đại họa rồi!”

Vị Đại La Kim Tiên kia dứt lời, tám cường giả cấp tốc đuổi theo hướng Diệp Lăng vừa chạy trốn, mà mấy người khác thì vội vã quay về tông môn.

Bạch Vân Tông tuyệt đối là một đại thế lực ở Thanh Thủy Cương Vực, đã bao nhiêu năm, có ai dám khiêu khích bọn họ, dù là chủ nhân Thanh Thủy Cương Vực thì cũng phải nể bọn họ ba phần.

Nhưng bây giờ, đệ tử nội môn tinh anh bị giết, còn ở Thanh Thủy Cương Vực, có thể nói là bị người làm thịt dưới mí mắt mình.

Việc này tương đương với đánh mặt trước mắt bao người, làm bá chủ bao nhiêu năm, Bạch Vân Tông làm sao chịu được?

Diệp Lăng và Bạch Mai chạy thục mạng, trong quá trình chạy trốn, Diệp Lăng thi triển vài Tiểu Thần Thông, che lại khí tức mình và Bạch Mai đào tẩu lưu lại.

Sau một ngày, hai người xuất hiện ở Thanh Thủy Thành, Đô Thành của Thanh Thủy Cương Vực, nơi đây phồn hoa không gì sánh được, ở chỗ này Kim Tiên nhiều như chó, Đại La đi đầy đất.

Có thể nói, tất cả nội tình của một cương vực trung đẳng đều giấu ở trong Đô Thành này, hơn nữa còn có rất nhiều thế lực tập trung ở đây.

Thành trì thật lớn, như cự thú hoang cổ Hồng Hoang sừng sững trên đại địa, diện tích không biết bao nhiêu vạn mẫu, nhìn mãi không thấy bờ bến.

“Diệp ca, chúng ta tới đây, chẳng lẽ không sợ người Vương gia và Bạch Vân Tông đến sao?”

Bạch Mai đi theo Diệp Lăng vào thành, nàng hơi lo lắng, hai thế lực này đều là bá chủ một phương tại Thanh Thủy Cương Vực, mà bọn họ lại trốn vào sào huyệt nhà người ta.

Diệp Lăng cười hắc hắc, nhún vai: “Không sao đâu, yên tâm đi, nước đến thành chặn.”

Một lãnh thổ trung đẳng nho nhỏ còn chưa tới mức khiến Diệp Lăng không dám đặt chân.

Thanh Thủy Thành phồn hoa, đoàn người rộn ràng dạo qua những quầy hàng dài hút tầm mắt, tùy tiện chỉ ra một người ở đây cũng có thể tồn tại cấp bậc Kim Tiên.

Mà Địa Tiên ở đây lại chỉ là gã sai vặt ra cửa tiếp khách, đúng là không thể không cảm thán.

“Đi thôi, kiếm đồ ăn lấp bụng rồi tính, xoa dịu ngũ tạng một chút.”

Diệp Lăng cười hắc hắc, lôi kéo Bạch Mai đi thẳng vào một tiệm cơm.

Bình Luận (0)
Comment