Vương Siêu rất mạnh, tối thiểu ở trong cảnh giới Kim Tiên, y không phải kẻ yếu, dù nội tình thấp hơn, tối thiểu y vẫn là cường giả Kim Tiên đỉnh phong.
Nhưng bây giờ y lại bị Diệp Lăng chèn ép gắt gao, Lôi Vực hàng lâm, Cuồng Lôi kiếm pháp điên cuồng xuất kích, đánh cho Vương Siêu căn bản không thể chống đỡ.
Diệp Lăng chém một kiếm tựa hồ kinh diễm toàn bộ thiên địa, Cuồng Lôi gào thét, Vương Siêu bị Lôi Vực vây chặt biến sắc.
“Không! Không thể, ngươi cút ngay cho ta!”
Hai mắt Vương Siêu lóe lên vẻ kinh ngạc, trường thương điên cuồng vũ động, chặn lại kiếm quang lao tới.
Leng keng, vài tiếng vang lanh lảnh, binh khí va chạm sinh ra tia lửa văng khắp nơi.
Diệp Lăng lùi lại mấy bước, cảm giác được Vương Siêu đang không ngừng tấn công mình bằng lực lượng và khí lực đáng sợ hơn, nhưng y lại không có khe hở để đột phá.
Mà ở đối diện, sắc mặt Vương Siêu trắng bệch, bàn tay đã tê rần, thậm chí sắp không cầm nổi thương nữa.
So lực lượng, có cường giả Kim Tiên nào địch lại nổi Diệp Lăng chứ, dù là Đại La Kim Tiên, nếu muốn dùng lực lượng để thắng Diệp Lăng thì cũng gần như không có kẻ nào làm được.
“Không được! Khí lực người này quá cường đại, ta phải dùng cảnh giới áp chế hắn, nếu so lực lượng với hắn thì đúng là ngu xuẩn!”
Vương Siêu cắn răng, mặc dù trụ cột của y không được tốt lắm, nhưng dù sao vẫn còn cảnh giới, mặc dù một vài Kim Tiên Hậu Kỳ trong gia tộc có thể đánh bại y, nhưng người trước mắt này tuyệt đối không thể.
“Diệp Lăng! Lực lượng mạnh thì thế nào, chỉ là mãng phu mà thôi, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết, chênh lệch về cảnh giới là không thể dùng sức mạnh để bù đắp!”
Vương Siêu rống to, thân thể chấn động, trực tiếp thoát khỏi Lôi Vực, mâu quang tựa lôi, trường thương điên cuồng bay múa.
“Thương xuất Cửu Hoa, tử vong chi vũ!”
Ong ong, cổ tay Vương Siêu liên tục chuyển động, trong nháy mắt trường thương đã đâm ra chín lần, trong không trung dần hiện ra một đóa Thương Hoa to lớn, chín cánh hoa nở rộ.
Thương Hoa chậm rãi xoay tròn, mang theo lực cắn giết đáng sợ ầm ầm lướt về phía Diệp Lăng.
Diệp Lăng không sợ hãi, cầm cảnh giới dọa hắn thì được, thế nhưng cũng phải xem đó là ai.
Nếu như là người được thánh địa hoặc Tiên Đế tự thân dạy dỗ thì tạm được, tên giá áo túi cơm trước mắt này thì tùy tiện một cường giả thánh địa trung kỳ nào cũng có thể đánh bại, y không có tư cách.
“Ngươi muốn chơi thì ta chơi cùng ngươi!”
Diệp Lăng lạnh lùng cười, Nguyên Thủy Kiếm Thai đâm một cái, một luồng kiếm quang lướt về phía Thương Hoa.
Kiếm quang như sấm, lập tức đánh vào Thương Hoa, kiếm quang va chạm, Thương Hoa đang chậm rãi xoay tròn tức thì đình chỉ.
Răng rắc răng rắc, từng khe nứt xuất hiện trên Thương Hoa, nó như thủy tinh bể nát, từng cỗ khí tức tràn ra từ vết nứt.
“Không!”
Vương Siêu thấy vậy thì rống lên, nhưng đã muộn rồi, Thương Hoa nhanh chóng vỡ vụn.
Ầm một tiếng, thanh âm vang vọng Vân Tiêu, Khánh Phong Trấn lại có gần nửa thôn trấn bị dư ba đáng sợ hủy diệt.
“Ngươi không thể làm gì, tới cũng chỉ là tìm chết, ngươi có tư cách gì kêu la om sòm trước mặt ta!”
Diệp Lăng bước từng bước lại gần Vương Siêu, đôi mắt biến ảo, Lôi Vực Tinh Thần công kích phi thẳng đến Vương Siêu.
“Không! Không! Cút đi! Cút ngay!”
“Ta là người của Vương gia Thanh Thủy Cương Vực, ngươi không thể đụng đến ta, nếu không, ngươi sẽ phạm vào tội lớn!”
Vương Siêu ôm đầu điên cuồng rống to, sau đó, y tránh thoát Tinh Thần công kích, nhưng khi y khôi phục thần trí, trước mắt y là kiếm quang.
“Không!”
Vương Siêu kêu thảm, nhưng đã chậm, kiếm quang còn chưa cắm vào ngực y, tiếng quát đã ngừng.
Vương Siêu ở giữa không trung, thân thể lắc lư một cái, lập tức phun ra một ngụm máu tươi, ngã quỵ xuống.
Thần sắc Diệp Lăng đạm mạc như trước, một tay phất lên, Tu Tử Giới trong thân thể Vương Siêu bị Diệp Lăng cướp đoạt, giết người đương nhiên là phải lấy chiến lợi phẩm, không phải sao.
Bên ngoài Khánh Phong Trấn, mọi người trơ mắt nhìn trận chiến đáng sợ như ngày tận thế.
“Cường giả Kim Tiên chết hết rồi ư? Bị giết ư? Cái thế giới này rốt cuộc là thế nào?”
“Nhất định là có thủ đoạn gì đó, nếu không, gia hỏa Kim Tiên Sơ Kỳ sao có thể giết chết cường giả Kim Tiên đỉnh phong ?”
Tộc trưởng Tứ Đại Gia Tộc hít vào một ngụm khí lạnh, căn bản không muốn tin tưởng cảnh tượng trước mắt.
“Vị mãnh nhân này chính là mục tiêu của ta, sau này ta nhất định phải trở thành nam nhân như hắn, tung hoành Cửu thiên, tiêu sái không gì sánh được!”
“Thôi đi, còn tiêu sái Cửu thiên, vừa rồi người ta chém ra một kiếm, không biết người nào tiểu trong quần vậy!”
“Hừ, ngươi biết cái gì, đó là phương thức sùng bái đặc thù của ta, ta là ai, không phải người bình thường, sao có thể dùng phương thức bình thường đối với thần tượng của ta đây.”
Khánh Phong Trấn bị hủy diệt quá nửa, bọn họ cũng không thèm để ý chút nào, một trấn nhỏ mà thôi, một ít phòng ốc sụp đổ, so với mệnh thì chẳng là gì.
Giữa không trung, Quý Vũ Minh đang kịch chiến cùng Bạch Mai cảm giác được Vương Siêu bị giết, trong lòng kinh hãi không gì sánh được.
Mặc dù hắn ta khinh thường Vương Siêu, nhưng cảnh giới người ta lù lù ra đó, dù hắn ta ra tay thì cũng phải dùng hết thủ đoạn, thậm chí còn có khả năng vẫn lạc.
Nhưng bây giờ y lại bị một tên làm thịt dễ như trở bàn tay, ngẫm lại, trong lòng hắn ta liền lạnh lẽo.
Không được, phải mau chóng rút lui, hiện tại Vương Siêu đã bị giết, tên Diệp Lăng mà ra tay thì mình sẽ bị hai người bọn họ chặn lại, vậy sẽ xong đời.
Nhưng chết tiệt, nữ nhân hỗn đản này thủ đoạn bất phàm, mình căn bản không chiếm giữ được thượng phong.
Hơn nữa mỗi nụ cười mỗi cái nhăn mày của nàng đều ảnh hưởng đến hắn ta, thậm chí vài lần hắn ta suýt nữa thì trầm luân ôn nhu hương.
Khốn kiếp, một đôi Yêu Nghiệt, mình thật sự không thể làm gì, hay là trở về tông môn cầu viện binh, nếu không rất có thể mình cũng sẽ chết.
“Đao Ma, chém!”
Quý Vũ Minh cắn răng, bỗng nhiên hô lên, một ánh đao đáng sợ gầm thét chém về phía Bạch Mai.
Ánh đao nghiêm nghị, nhưng Bạch Mai đối diện lại chậm rãi cười, chín cái đuôi to lớn bao lấy chính mình.
Đinh đương vài tiếng vang lanh lảnh, công kích của Quý Vũ Minh bị đuôi cản lại toàn bộ.
Mà Quý Vũ Minh thì nhân cơ hội này xoay người bỏ chạy, không định tiếp tục chiến đấu.
Hai người này căn bản không thể dùng lẽ thường để đánh giá, bọn họ rõ ràng là Yêu Nghiệt, một khi hắn ta không cẩn thận thì sẽ bị giết chết, kẻ nào ở lại đều sẽ chết.
“Vội vàng như thế là muốn đi đâu?”
Khi Quý Vũ Minh đang điên cuồng chạy trối chết, bất chợt, trước mặt hắn ta xuất hiện một người nhẹ giọng cười nói.