Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 855 - Chương 856: Tiễn Ngươi Một Đoạn Đường

Chương 856: Tiễn ngươi một đoạn đường

Tầng 5 Trân Bảo lầu, quầy hàng Đạo Duyên Tiên Nhân, Bạch Mai và Mộ Dung Uyển Nhu đã thành bằng hữu không có gì giấu nhau.

Chỉ mới bảy tám ngày, đúng là nữ nhân, khiến người ta đoán không ra, nói mấy câu đã thành tri kỷ.

Vương Ninh đứng bên ngoài quầy hàng cười lạnh, gã vẫn còn đang ảo tưởng lát nữa nên làm gì Diệp Lăng, là trực tiếp đánh chết hay nên phế bỏ rồi ném ra ngoài?

“Không thể để hắn chết quá thoải mái, phế tu vi của hắn, cắt đứt tứ chi, ném ra ngoài làm một thứ chẳng bằng con chó là tốt nhất.”

Nghĩ tới đây, Vương Ninh cười dữ tợn, đắc tội gã ở đây sẽ không có kết cục tốt, dù là Mộ Dung gia Thanh Thủy Phủ thì thế nào?

Luận thực lực, Mộ Dung gia cũng chỉ hơn Vương gia gã một chút mà thôi, thậm chí Tiên Vương trong nhà gã còn nhiều hơn Mộ Dung gia.

Đúng lúc này, Diệp Lăng và Đạo Duyên Tiên Nhân đi tới, sắc mặt Diệp Lăng hơi khó coi, hắn còn đang vì chuyện mình chỉ luyện chế được bốn viên đan dược mà so đo.

Diệp Lăng ta là ai, làm sao có thể phạm loại sai lầm cấp thấp này, thật sự không nhẫn nhịn được.

Sau khi hai người đi ra, Bạch Mai và Mộ Dung Uyển Nhu vội vã đứng lên, Bạch Mai thấy sắc mặt Diệp Lăng không tốt lắm, trong lòng nặng trĩu.

“Diệp ca, có phải không quá lý tưởng hay không? Không sao đâu, kỳ thực ở trong lòng ta, ngươi đã là hoàn mỹ nhất.”

Bạch Mai vội vã an ủi, nhưng lời này sao lại như đang thổ lộ vậy, Mộ Dung Uyển Nhu bên cạnh thầm giật mình.

Ai ai, sao không phát hiện quan hệ hai người này mật thiết như vậy a, đây quả thực là Đạo Lữ mà, đâu phải là bằng hữu bình thường.

Diệp Lăng lắc đầu, thở dài một tiếng, xem ra sau này mình phải thường dùng mấy môn tay nghề hơn, nếu không liền đáng tiếc.

Vương Ninh đối diện thấy vậy thì lập tức cười gằn: “Ha ha! Tiểu tử, lộ nguyên hình chưa, tiểu gia ta đã nói rồi, ngươi chính là tên lừa đảo!”

“Yên tâm đi, tiểu gia ta nhất định sẽ cho ngươi muốn sống không được muốn chết không xong, tuyệt đối sẽ khiến ngươi trả giá vì lời nói của mình!”

“Dĩ nhiên ta sẽ không giết ngươi, ngươi yên tâm đi, ta không cho ngươi chết thống khoái như vậy đâu, ha ha!”

Vương Ninh điên cuồng cười lớn, Diệp Lăng ngẩn ra, ai, người này làm sao vậy, bị điên ư?

“Này, ngươi điên à? Bệnh của ngươi ở đây gọi là tinh thần gì gì ấy, như chó điên vậy, ai nói ta thất bại bao giờ?”

Diệp Lăng lấy ra bốn viên Băng Hoàng Chí Tôn đan từ trong lòng, đan dược thần quang rạng rỡ phơi bày trước mặt mọi người, trong lòng mọi người đều run lên.

Ông trời của ta, thật sự luyện chế ra sao, đặc biệt là Mộ Dung Uyển Nhu, nàng biết điều này đại biểu cái gì.

Vương Ninh thì lại choáng váng, đan dược Diệp Lăng lấy ra gã chưa bao giờ nhìn thấy, càng không biết đây là thứ gì, dĩ nhiên gã biết đây tuyệt đối không phải đan dược thông thường.

“Được rồi, bây giờ có thể thực hiện lời hứa của ngươi, Vương gia Đại thiếu gia!”

Diệp Lăng cầm bốn viên Băng Hoàng Chí Tôn đan tùy ý ném cho Bạch Mai, Bạch Mai vội vã đỡ, Đạo Duyên Tiên Nhân đứng nhìn mà kinh hồn táng đảm.

Tổ tông của ta, đây chính là bảo bối đó, có thể làm thế nhưng mà nếu rớt bể thì làm sao bây giờ.

Trong mắt Đạo Duyên Tiên Nhân đó là bảo bối, nhưng ở trong mắt Diệp Lăng, đó chỉ là bảo vật bình thường mà thôi, không đến mức quý giá.

“Làm sao ta biết đó có phải Băng Hoàng Chí Tôn đan hay không, hơn nữa, nhỡ đâu đây là đan dược Đạo Duyên Tiên Nhân bán cho ngươi, ngươi đem ra lừa dối ta thì sao, sao ta biết được.”

Vương Ninh nghiến răng nghiến lợi nói, mặc dù gã biết đan dược này bất phàm, nhưng không biết rốt cuộc là cái gì.

“Chà chà, đến thứ đánh cuộc là cái gì cũng không biết, ngươi nói xem có phải ngươi bị thiểu năng hay không?”

“Loại như ngươi sống lãng phí Tiên Khí, chết lãng phí thổ địa, nửa chết nửa sống lãng phí tiền Tiên Giới, nên tìm một nơi không người, thắt cổ chết đi.”

Diệp Lăng cười nói, Vương Ninh nghe mà mặt đỏ tới mang tai, gã còn chưa mở miệng, Đạo Duyên Tiên Nhân đã nóng nảy.

“Vương Ninh! Ngươi có ý gì, ngươi đang chất vấn danh tiếng Đạo Duyên ta ư?”

“Ta cho ngươi biết, ta lấy thanh danh của mình để thề, đây đúng là Băng Hoàng Chí Tôn đan, hơn nữa còn do Diệp tiểu hữu tự tay luyện chế.”

“Ngươi nói như vậy là nói xấu Đạo Duyên ta, ta nghĩ phải tự mình đến Vương gia một chuyến, hỏi phụ thân ngươi xem rốt cuộc đã dạy dỗ ngươi thế nào!”

Đạo Duyên Tiên Nhân nổi giận, Vương Ninh nói như vậy chính là bôi nhọ ông.

Nói Diệp Lăng mua đan dược của ông đúng là không phải vũ nhục bình thường, ông mà có thủ đoạn như vậy sao!

Mua ư, mua cả nhà ngươi ấy, có thể vũ nhục người khác như thế sao.

Hơn nữa, gã nói vậy thì chẳng khác nào ông và Diệp Lăng kết phường lừa gạt gã, vậy sau này người khác sẽ đánh giá Đạo Duyên ông như thế nào?

“Vương Ninh! Ngươi thật quá đáng, cũng dám nghi vấn nhân phẩm của sư phụ ta, nếu vậy, vì sao ngươi còn muốn bái nhập môn hạ sư phụ ta!”

Mộ Dung Uyển Nhu phẫn nộ quát, nghe vậy, Vương Ninh choáng váng, không ổn rồi, chọc phải hai kẻ thân phận bất phàm rồi.

“Bái ta làm thầy ư?”

“Thôi đi, ta không có tư cách này, ta sợ bồi dưỡng ra một Bạch Nhãn Lang ăn tươi nuốt sống.”

Đạo Duyên Tiên Nhân phẫn nộ phất ống tay áo, sắc mặt Vương Ninh tức thì xanh trắng luân phiên.

“Được rồi, đan dược ta cũng lấy ra rồi, thế giờ tiền cược của chúng ta giải quyết thế nào?”

Diệp Lăng cười lạnh một tiếng, đi tới bên cạnh Vương Ninh: “Chúng ta đã phát lời thề thiên đạo, ta thấy dù sao lăn xuống cũng hơn là Thần Hồn Câu Diệt, ngươi thấy sao?”

“Quan trọng nhất là, ta chưa từng xem người lăn từ tầng 5 xuống đâu, hôm nay ta phải kiến thức một chút.”

Diệp Lăng ôm cánh tay cười nói, Vương Ninh nghiến răng nghiến lợi, nhưng gã không thể làm gì được.

Chính gã đã phát lời thề thiên đạo, nếu không chấp hành, như vậy tẩu hỏa nhập ma còn là nhẹ, thậm chí rất có thể sẽ trực tiếp bị thiên đạo đánh chết.

“Ta bồi thường, 100 cực phẩm Tiên Thạch, ngươi tha ta một mạng!”

Vương Ninh hít sâu một hơi, nói với Diệp Lăng, gã không thể lăn xuống.

Nơi này là Trân Bảo lầu, nếu gã lăn xuống từ nơi này, có khả năng sẽ biến thành trò cười cho toàn bộ Thanh Thủy Thành.

Diệp Lăng mỉm cười: “Có lăn không?”

“Được! Tiểu gia ta nhớ kỹ ngươi rồi, núi xanh còn đó sợ gì không có củi đốt, ngươi cứ cẩn thận đó!”

Vương Ninh cắn răng, uy hiếp một câu, nhưng sau đó giậm chân một cái, gã vẫn không thể hạ quyết tâm.

“Tới đây tới đây, ta tiễn ngươi một đoạn đường, ngươi yên tâm, một cước này không tính tiền!”

Diệp Lăng vừa mới nói xong, Vương Ninh cảm thấy eo gã bị đạp mạnh một cái.

Thân thể Vương Ninh lăn xuống theo thang lầu, toàn bộ người trong Trân Bảo lầu đều choáng váng, nhìn Vương Ninh lăn xuống, mỗi người đều nghẹn họng nhìn trân trối.

“Chà chà, hoành tráng phết a.”

Diệp Lăng cười hắc hắc, ôm cánh tay thích ý nói.

Bình Luận (0)
Comment