Từng bóng người dần dần rõ ràng, khoảnh khắc này, tâm cảnh Diệp Lăng viên mãn trước nay chưa từng có.
Từng khuôn mặt kinh ngạc kích động, từng dòng nước mắt gần như đánh sụp tâm tính vốn vô cùng kiên nghị của Diệp Lăng.
Vương Thục Phân, Diệp Thiên, hai vị lão nhân đã qua đời, nhưng trước khi hồn phách rời đi đã bị Diệp Lăng cưỡng ép dẫn tới Tiên Giới.
Khuôn mặt vốn già nua, hiện nay lại tràn đầy khí tức thanh xuân, bừng bừng sinh cơ, nào còn dáng vẻ tuổi thọ đã tận, rõ ràng chỉ là người trẻ tuổi mới hơn hai mươi.
Mạc Tinh, Diệp Vô Đạo, Diệp Phi, Ngạo Hồng Trần, Thần Phong, năm người khí huyết vốn đã suy bại, hiện nay lại sinh long hoạt hổ, hơn nữa được Tiên Khí tẩm bổ, trong nháy mắt tu vi mấy người đều tăng vọt.
Táng Hoa, Mộ Ngưng Hàm, Vương Ngưng Mị, Trầm Nguyệt Tâm, Lưu Xảo, Lâm Vũ Tình, Alice, Teressa, Ruth, Mạc Tư Thanh, Hàn Thanh Tâm, các nữ nhân đều tản ra mị lực quyến rũ.
Dấu vết tháng năm biến mất khỏi thân thể các nàng, bây giờ thuộc về các nàng là một con đường rộng lớn hướng lên tận trời.
“Hoan nghênh đi tới Tiên Giới!”
Diệp Lăng mỉm cười, đi tới trước mặt Vương Thục Phân và Diệp Thiên, ôm chặt cha mẹ mình.
Đời này, tuy hắn chỉ thức tỉnh mấy năm mà thôi, nhưng hắn đã thể nghiệm thân tình trước nay chưa từng có, trước nay chưa từng trải.
Làm cho tâm cảnh và cuộc đời hắn thay đổi triệt để, hoàn toàn không giống lúc trước.
“Cha, mẹ.”
Tây Vương Mẫu, Cửu Thiên Huyền Nữ, Phượng Khôi, ba nữ nhân đều đứng dậy, đi tới bên người hai vị lão nhân, nhẹ nhàng cúi chào.
Vương Thục Phân và Diệp Thiên nhìn ba nữ nhân trước mắt, tròng mắt trừng to, chẳng lẽ đây cũng là lão bà của nhi tử mình, dáng dấp như chim sa cá lặn bế nguyệt tu hoa!
“Mau đứng dậy, mau đứng dậy đi.”
Vương Thục Phân vội vã đi tới bên ba người, ba nữ nhân đứng dậy, dáng vẻ thẹn thùng, đây là lần đầu tiên các nàng gặp cha mẹ Diệp Lăng.
Mặc dù là cha mẹ sau khi chuyển thế, nhưng cũng là cha chồng, mẹ chồng của các nàng, các nàng đã quá quen với tính xấu của Diệp Lăng nên nào dám bất kính.
“Được rồi, chúng ta vào trong phòng rồi lại nói.”
Diệp Lăng cười ha ha, nhìn Diệp Bình trực tiếp nhảy đến bên Huyền Nữ, hắn không khỏi cảm thán.
Diệp Bình ở Tiên Giới mới hơn một năm mà thôi, nhưng huynh đệ tỷ muội ở Hạ giới bây giờ đã được nửa đời người, chỉ có nhóc vẫn là đứa nhỏ.
Chờ sau này bọn họ trở lại Tiên Giới, vậy phải xung hô thế nào? Có mất tự nhiên không?
Trong đại điện huy hoàng, mọi người đều như thấy được thế giới mới, bọn họ đã bao giờ thấy cảnh tượng này, Tiên Khí lan tràn, cung điện san sát.
“Cha, mẹ, các ngài đã sống hết một đời, hiện tại các ngài đã bắt đầu một cuộc đời mới.”
“Hãy tu luyện trước, sau khi thành Tiên, hai người có thể du lịch tam giới, hưởng phúc được rồi.”
Tiên Nhân là một ranh giới, chỉ có thành tiên mới có thể không nhập Luân Hồi, thoát khỏi Lục Đạo, có thể nói là bất tử.
Nhưng cũng không hẳn là Tiên Nhân không thể chết, ra ngoài chiến đấu chém giết, còn có Thiên Nhân Ngũ Kiếp, các loại tâm ma loạn quái. . .
Bây giờ Diệp Lăng đang nỗ lực, chỉ khi siêu thoát Tiên Đế, hắn mới có thể vĩnh viễn bảo vệ những người này thoát khỏi tuế nguyệt dài lâu.
Vương Thục Phân và Diệp Thiên gật đầu, hai người không nghĩ rằng có thể tới Tiên Giới, lúc trước nghĩ chết rồi thì thôi, bây giờ nhi tử mang bọn họ đến Tiên Giới, vậy bọn họ đương nhiên phải tu luyện cho tốt, không thể cô phụ.
“Chư vị muội muội, có gì cần thì cứ mở miệng, các ngươi lần đầu tiên tới đây, đừng ngại ngần khách sáo, đây chính là nhà của chúng ta.”
Tây Vương Mẫu ngồi phía dưới bên trái Diệp Lăng chậm rãi nói, nghe vậy, Diệp Lăng đột nhiên cảm thấy không đúng.
Đây là thị uy, là hung hãn khiêu khích tuyên thệ chủ quyền lãnh thổ.
Quả nhiên, Trầm Nguyệt Tâm cũng mỉm cười: “Lấy chồng theo chồng gả chó thì theo chó, Diệp Lăng đi tới nơi đâu, nơi đó chính là nhà của chúng ta.”
“Ba vị tỷ tỷ yên tâm, chúng ta thích ứng hoàn cảnh rất nhanh, tối thiểu là làm quen với người đối diện sẽ không chậm.”
“Ồ đúng, ba vị tỷ tỷ, chúng ta mang chút vật nhỏ các ngươi chưa từng thấy từ Hạ giới, lát nữa xem một chút nha.”
Tây Vương Mẫu đứng đầu trong ba thê tử trên Tiên Giới của Diệp Lăng, còn trong đám nữ nhân Hạ giới, Trầm Nguyệt Tâm hoàn toàn xứng đáng là Đại Tỷ.
Như thế rất tốt, hai vị đại tỷ trực diện giao phong, Diệp Lăng cảm giác trán mình không ngừng rớt mồ hôi.
“À, các ngươi ăn trước đi, ta đi xem Tiểu Hắc Độ Kiếp thế nào.”
Trái lo phải nghĩ, Diệp Lăng vẫn quyết định rút lui trước, nơi đây là một vòng xoáy khủng bố, nếu mình bị kéo vào, tuyệt đối không có kết cục tốt, nửa phút là xong đời.
Diệp Lăng cho phụ mẫu mình một ánh mắt ám chỉ, sau đó hoảng hốt chạy trốn, đám người Mạc Tinh nhìn vậy thì ngẩn ra.
Ai, sao cảm giác sự tình không đúng lắm, thôi thôi, lão tử đã chạy trốn rồi, lát nữa đừng gặp thêm tai họa chó má gì nữa.
Hậu hoa viên Cửu Kiếp Phủ, các đóa hoa thiên hình vạn trạng tiên diễm nở rộ, mùi thơm thấm đượm lòng người lượn lờ trong không trung.
“Chà chà, Diệp Lăng, ngươi thật biết hưởng thụ, ta nghĩ rằng ngươi chỉ đùa thôi, ra ngươi thật sự là bá chủ một phương tại Tiên Giới.”
Diệp Vô Đạo đưa tay ra mời, ở Tiên Giới rất thư thản, Tiên Khí tẩm bổ, cảnh sắc như vẽ khiến người ta si mê.
“Đừng nói nhảm, lão tử nói đùa với ngươi lúc nào, lời ta nói đều là thật.”
“Cái khác lão tử không dám nói, nhưng trong tam giới, ngươi chỉ cần bám vào danh tiếng lão tử là có thể tung hoành khắp chốn, không ai dám động tới ngươi.”
Diệp Lăng cười không tiết tháo, danh tiếng Cửu Kiếp Tiên Đế bây giờ vẫn nổi tiếng như trước, không nói đâu xa, ba đại Chủ Mẫu như ba con hổ cái đáng sợ đều tọa trấn nơi đây.
Thấy mọi người gật đầu, Diệp Lăng suy tư, mấy tên này không mang thê tử qua đây, không biết là vì sao.
Kỳ thực Diệp Lăng cũng đoán được chút đầu mối, có lẽ bọn họ sợ phiền phức Diệp Lăng, dù sao Diệp Lăng cũng không thể mang tất cả thân nhân của thê tử tới Tiên Giới.
Người là một loại động vật giàu cảm tình, giống như thê tử Diệp Vô Đạo, chắc chắn cũng muốn mang phụ mẫu mình tới, mà phụ mẫu nàng thì nhất định muốn mang thân nhân tới.
Diệp Lăng không thể thực hiện được, nếu làm như vậy, sợ rằng toàn bộ Trái Đất sẽ trở thành hành tinh bỏ hoang.
“Tối nay ta sẽ đón Băng Băng các nàng, người khác, trong lòng các ngươi đã có đáp án.” Diệp Lăng nhìn mọi người chậm rãi nói.
Mạc Tinh cười, khoát tay áo: “Nói vậy làm gì, sau này chúng ta sẽ sống thật tốt, không thể chà đạp danh tiếng Đế Đô Tứ thiếu được.”
Mọi người đều gật đầu tỏ vẻ đã hiểu ý, sẽ không ai càn quấy gây phiền toái cho Diệp Lăng.