Trong mắt mọi người, Thanh Thủy Cương Vực cường đại dù phải đối mặt với lãnh thổ trung đẳng thì cũng không có gì phải sợ.
Nhưng hiện tại lại yếu ớt như một đứa trẻ, thậm chí chỉ bằng một câu nói, sau đó Thanh Thủy Cương Vực sẽ bị huỷ diệt, mà còn không có chút chuyển cơ nào.
Lời nói của một vị Tiên Đế tựa như ý chỉ của trời cao đối với những người này, không ai có lực lượng để phản bác.
Mộ Dung Uyển Nhu quỳ rạp xuống đất, không ngừng cầu xin, khi nàng chứng kiến khoảng khắc Diệp Lăng khí phách hoành sinh, nàng kích động vạn phần, cao hứng không thể tự kiềm chế.
Nhưng vừa rồi, Phượng Khôi ác độc muốn diệt Thanh Thủy Cương Vực, cả người nàng phát lạnh, đầu óc trống rỗng, trái tim như nghẽn lại.
“Đứng lên đi, ta đã nói rồi, ngươi không cần quỳ xuống với bất luận kẻ nào.”
Diệp Lăng đỡ Mộ Dung Uyển Nhu dậy, sau đó hít sâu một hơi, nhìn mọi người chung quanh, ánh mắt của hắn khiến Tiên Vương cũng phải sợ hãi.
“Vương gia, Bạch Vân Tông, diệt!”
Diệp Lăng chậm rãi nói, sau đó nhìn ba tên đã trở thành phế nhân: “Ba người này mang về Cửu Kiếp lãnh thổ, giao cho Chấp Pháp Đường trừng phạt nghiêm khắc!”
Trong lòng Mộ Dung Vấn Thiên run lên, nhìn ba kẻ không còn một tia huyết sắc trên mặt đất, ba tên này hoàn toàn xong rồi.
Kết cục này còn không bằng chết, giao cho Chấp Pháp Đường, có thể tưởng tượng được kết cục thê thảm thế nào.
“Uyển Nhu, nếu ngươi có chuyện gì, có thể tới Cửu Kiếp lãnh thổ Cửu Kiếp Phủ tìm ta.”
Diệp Lăng nhìn Mộ Dung Uyển Nhu nhẹ cười, sau đó xoay người bay lên trời, rồi biến mất.
Phượng Khôi nhìn Mộ Dung Uyển Nhu, khẽ lắc đầu một cái: “Tên lãng tử này lại định thu thêm một muội muội nữa rồi.”
Dứt lời, Phượng Khôi cũng tiêu thất, mà Đạo Duyên Tiên Nhân thì theo sát. Giữa không trung, cận vệ quân vẫn tràn đầy sát cơ.
Ngày hôm nay, vô số người Thanh Thủy Thành kinh hãi chứng kiến mọi chuyện, tình cảnh đáng sợ như ngày tận thế.
Cường đại như Bạch Vân Tông, cường đại như Vương gia, trong khoảnh khắc ngắn ngủi đã hoàn toàn tuyệt diệt, không ai còn sống.
Trước đại điện, Mộ Dung Uyển Nhu nhìn Diệp Lăng rời đi, trái tim như bị bóp nghẹt.
Nước mắt tràn mi, Mộ Dung Vấn Thiên đi tới bên người nữ nhi, lắc đầu: “Nữ nhi, các ngươi không phải người cùng một thế giới.”
“Nhưng chúng ta có cơ hội trở thành người cùng một thế giới, là người phá hỏng cơ hội này!”
Mộ Dung Uyển Nhu xoay người, thần sắc băng lãnh nhìn phụ thân chính mình, rồi xoay người rời đi.
Cửu Kiếp lãnh thổ, Cửu Kiếp Phủ, thương thế của Bạch Mai đã khỏi, Tây Vương Mẫu tự thân xuất thủ, chút thương thế này không tính là gì.
Nhưng Bạch Mai vẫn chưa phục hồi được tinh thần, vẫn chấn động vì sự thật Diệp Lăng là Cửu Kiếp Tiên Đế, nàng cảm thấy như mình đang ở trong mộng.
Trái Đất, thành phố Đông Hải, bên trong trang viên của Diệp Lăng.
Trên giường, Vương Thục Phân và Diệp Thiên bên nhau, cực kì già yếu, gần như không còn chút khí tức nào.
Xung quanh, chúng nữ mắt rưng rưng đứng bên giường, hai vị lão nhân đã đi đến cuối sinh mệnh, cuộc đời của bọn họ đã sắp kết thúc.
Phân thân của Diệp Lăng đứng bên giường, trong lòng ê ẩm, trong con ngươi hẹp dài loang loáng nước mắt, mặc dù biết phụ mẫu sẽ không tử vong, nhưng hắn vẫn rung động rất lớn.
Diệp An, Ninh Mộc Lang, Hàn Lâm, Diệp Viêm, cùng với mấy người khác, bây giờ cũng đã trưởng thành, hơn 40 tuổi sự nghiệp thành công.
Bọn họ quỳ gối bên giường, nước mắt mơ hồ nhìn nãi nãi và gia gia không còn sự sống, khóc không thành tiếng.
Diệp Lăng nhìn một màn trước mắt, hít sâu một hơi, trên trời một ngày, dưới đất một năm, mặc dù nói như vậy không phải quá đúng, nhưng cũng chứng minh được thời gian ở hạ giới trôi nhanh.
Diệp Lăng trở lại Tiên Giới không chưa đến một năm, Hạ Giới đã qua 50 năm.
Trong 50 năm này, Mạc Lão qua đời, rung động toàn bộ Hoa Hạ, thậm chí kinh động toàn bộ thế giới.
Mạc Tử Đạo, Mạc Tử Thư lần lượt qua đời, Diệp Lăng trải qua lần lượt sinh ly tử biệt, nhưng mấy người kia quật cường không muốn trở lại Tiên Giới.
Diệp Lăng không cho bọn họ toại nguyện, hắn phái người đi Địa Phủ mang hồn phách hai người an trí tốt, sau đó mới mang về Tiên Giới.
Diệp Phi, Ngạo Hồng Trần, Mạc Tinh, Diệp Vô Đạo, Thần Phong, bọn họ già rồi, mặc dù tu vi mạnh mẽ làm cho khí huyết trong cơ thể sung mãn, nhưng vẫn không chống được sự tàn phá của thời gian.
Đáng nhắc tới chính là, hiện nay Diệp Phi đã trở thành cường giả Thần Anh cảnh đỉnh phong, thân thể mạnh mẽ, y gần như đã trở thành cường giả đệ nhất trên thế giới.
Mà Ngạo Hồng Trần, Mạc Tinh đều đột phá đến Thần Anh cảnh, còn Diệp Vô Đạo và Thần Phong cũng đột phá đến tu vi Độ Kiếp hậu kỳ.
Tên mũi trâu Lý Thiên Hạo thì đã khám phá Hồng Trần, về tới Hỏa Thần đài, trông coi linh vị của sư phó hắn, lập chí mở rộng Hỏa Thần đài.
“Cả đời chúng ta, chuyện may mắn nhất chính là có nhi tử ưu tú như Diệp Lăng, kiếp sau, nếu có thể, chúng ta vẫn muốn làm cha mẹ con!”
Vương Thục Phân và Diệp Thiên gian nan nói, nắm chặt bàn tay Diệp Lăng đứng bên cạnh, sau đó, khí tức hai người hoàn toàn tiêu tán.
“Cha! Mẹ!”
Diệp Lăng tức thì gào khóc, trực tiếp quỳ rạp xuống đất, ngay sau đó, toàn bộ trang viên khóc không thành tiếng, tiếng khóc vang trời.
Đêm muộn, sao lốm đốm đầy trời, Diệp Lăng ngồi trong hậu hoa viên, thần sắc có chút cô đơn, bên cạnh hắn là Tiểu Hắc.
Nó có thể đột phá thành tiên từ lâu, nhưng vẫn coi chừng trang viên, chờ đợi giờ khắc này đến.
“Chúng ta phải đi rồi, ngươi cũng nên đột phá phi thăng, trước khi ngươi đột phá, ta sẽ cho Tiểu Bạch chờ ngươi ở chỗ Phi Thăng.”
Diệp Lăng chậm rãi nói, điểm đầu tiểu Hắc, nó nhảy lên, rồi biến mất ở phía chân trời.
Đến khi Tiểu Hắc tiêu thất, Diệp Lăng đứng lên đi vào trong đại sảnh, ở đây, Diệp Lăng nhìn người cả phòng, mỉm cười, lau đi một giọt lệ ở khóe mắt.
“Chúng ta phải đi rồi!”
Diệp Lăng nhìn mọi người, tất cả đều ở đây.
“Cha, mẹ, các ngươi đi trước đi, chúng ta qua hết đời này rồi sẽ đi tìm các ngươi!”
Mấy người Diệp Bình nói, bọn họ không muốn bây giờ ly thế, bọn họ muốn đợi đến tử vong, sống hết cả đời này mới nguyện ý ly khai.
Diệp Lăng gật đầu, vung tay lên, trong nháy mắt, trong trời đêm u ám, một chùm sáng rực rỡ bao phủ toàn bộ trang viên, thân ảnh của bọn họ chậm rãi biến mất ở Trái Đất.
Cửu Kiếp lãnh thổ, Cửu Kiếp Phủ.
Lần lượt từng bóng người chậm rãi xuất hiện, phân thân của Diệp Lăng trở về liền trực tiếp nhập vào bản thể Diệp Lăng.
Bên cạnh Diệp Lăng là Phượng Khôi, Tây Vương Mẫu, Huyền Nữ cùng với Diệp Bình, Diệp Bình vô cùng kích động nhìn mấy bóng người chậm rãi xuất hiện trước mắt.
Sau khi từng bóng người hoàn toàn xuất hiện, từng tiếng hô kích động tức thì vang vọng khắp Cửu Kiếp Phủ!