Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 865 - Chương 866: Đế Quân Bớt Giận

Chương 866: Đế Quân bớt giận

Sau khi bốn đại cường giả lảo đảo ra khỏi đại điện, nhìn vô số Tiên Vương Tiên Tôn giữa không trung đang tôn kính quỳ gối, bọn họ mê muội suýt nữa đã ngã xuống đất.

Ở trong đầu bọn họ còn đang văng vẳng câu nói.

Cửu Kiếp cận vệ quân, tham kiến Đế Quân...

Vương Đính Thiên sững sờ, Cửu Kiếp lãnh thổ đại danh đỉnh đỉnh, trong tam giới có người nào không biết?

Mà cận vệ quân là quân đoàn tư nhân của Cửu Kiếp Tiên Đế, có người nói Cửu Kiếp Tiên Đế đã vẫn lạc, rồi lại có tin đồn Cửu Kiếp Tiên Đế trở về Tiên Giới, hung hãn diệt một cương vực trung đẳng.

Như vậy Diệp Lăng đang đứng trước mặt có khả năng rất lớn là Cửu Kiếp Tiên Đế đáng sợ kia!

“Không! Tuyệt đối không thể!”

Dường như Vương Đính Thiên đã điên rồi, tuyệt đối không thể, làm sao bọn họ có thể trêu chọc đến Cửu Kiếp Tiên Đế!

Đây chính là bá chủ nổi danh lừng lẫy toàn bộ tam giới, dù là Tiên Đế, dù là thánh địa, có thế lực nào dám chân chính phát sinh xung đột với Cửu Kiếp lãnh thổ chứ?

Vương gia ư?

Bạch Vân Tông?

Hai thế lực tựa sau kiến, nào có tư cách so với Cửu Kiếp lãnh thổ.

“Mông Hán nghe lệnh!”

Diệp Lăng đột nhiên quát, giữa không trung, Mông Hán trực tiếp đứng dậy, ôm quyền đáp.

“Phân Đội thứ mười, do Tiên Tôn tự thân dẫn dắt, trong vòng một canh giờ, diệt sạch Bạch Vân Tông, gà chó không tha!”

Diệp Lăng lạnh giọng quát, Mông Hán tuân lệnh, sau đó trong số cường giả đầy trời, chừng trăm tên Tiên Vương do một Tiên Tôn mang theo lao về phương xa.

Bạch Hải Tĩnh há to miệng, trong con ngươi hiện lên vẻ hoảng sợ, nhưng gã không nói nên lời, chân mềm nhũn, trực tiếp ngã xuống đất.

Xong, hoàn toàn xong rồi, Bạch Vân Tông, sắp diệt!

“Thanh Thủy Thành Vương gia, chó gà không tha, trảm thảo trừ căn!”

Diệp Lăng lại quát, con ngươi Mông Hán tức thì lóe lên hung quang đáng sợ, đáp lệnh, tự thân dẫn người chạy vào thành.

Ùng ùng!

Trong nháy mắt, Thanh Thủy Thành có mấy lực lượng đáng sợ hàng lâm, Vương Bá Đương và Vương Đính Thiên đứng bên ngoài đại điện khuôn mặt trắng bệch, suýt nữa đã hôn mê bất tỉnh.

Đáng chết, sao lại chọc đến tồn tại đáng sợ như vậy, xong rồi, vạn năm cơ nghiệp, lúc này hoàn toàn trở thành cát bụi!

“Diệp Lăng! Không không, Đế Quân, van cầu Đế Quân tha cho chúng ta đi!”

Vương Đính Thiên hoảng sợ vội vã quỳ xuống, điên cuồng dập đầu, hy vọng Diệp Lăng có thể thả Vương gia một con ngựa.

“Đế Quân! Đế Quân! Chúng ta có mắt như mù, không biết ngài tới, chúng ta tội đáng chết muôn lần, van cầu ngài tha cho Bạch Vân Tông, van cầu ngài.”

Bạch Hải Tĩnh cũng vội vã quỳ xuống, ba đại cường giả vừa rồi còn kiêu ngạo, nhưng bây giờ lại quỳ rạp xuống đất, dập đầu như giã tỏi, căn bản không cố kỵ đến thân phận Tiên Tôn.

Đạo Duyên Tiên Nhân khôi phục lý trí, vội vã muốn bái lạy, nhưng bị Diệp Lăng kéo lại: “Ngươi có ân với ta, không phải quỳ!”

“Ta đã phái người thông báo với Thiên Đan lão tổ, ngươi chuẩn bị làm quan môn đệ tử của hắn, đừng làm ta mất mặt.”

Diệp Lăng mỉm cười, Đạo Duyên Tiên Nhân lập thì kích động, đối với ông mà nói, đây là đại hỉ sự!

“Cảm tạ Đế Quân, cảm tạ Đế Quân!”

Đạo Duyên Tiên Nhân vội vã hô, hôm nay ông chẳng dám bất kính chút nào, nếu như không đoán sai, vị này nhất định là Cửu Kiếp Tiên Đế!

Khó trách tuổi còn trẻ mà có thể luyện chế ra Thánh Đan trung phẩm, ra là Tiên Đế chuyển thế!

Mộ Dung Vấn Thiên đứng ở cửa đại điện như vừa tỉnh lại từ trong giấc mộng, y hít sâu một hơi, cười cay đắng.

Kẻ y vốn cho rằng là người thấp kém phỉa ủy khúc cầu toàn mình, vậy mà lại là nhân vật đáng sợ nhất, đến mức y còn không có tư cách nhìn lên.

Y đã sai, y để lỡ mất một thiên đại kỳ ngộ, kỳ ngộ này có thể làm cho Thanh Thủy Cương Vực một bước lên trời!

“Đế Quân, ta sai rồi!”

Mộ Dung Vấn Thiên đi tới bên cạnh Diệp Lăng, cúi đầu nói, thậm chí muốn quỳ xuống, tuy nhiên lại bị Diệp Lăng cản lại.

“Ngươi không sai, ngươi có thể giết bốn Đại Tiên Vương trả thù cho ta, ta đã rất hài lòng, ngươi chỉ bỏ lỡ kỳ ngộ của mình mà thôi.”

“Ân tình của chúng ta đã thanh toán xong, không còn liên quan gì nữa.”

Nói xong, Diệp Lăng xoay người, Mộ Dung Vấn Thiên cười cay đắng, đúng vậy, kỳ ngộ ở trước mắt mình, chính mình không bắt được, nào có tư cách tiếp tục ở lại đây.

Đúng lúc này, trong không trung đột nhiên xuất hiện một người mặc bạch y, là một cô gái.

Người đó dáng vẻ yểu điệu, khuôn mặt tinh xảo như yêu, tiếu dung như mị, khí tức như huyền, y phục màu trắng không che được dáng người mĩ miều của nàng.

Càng làm cho người ta kinh hãi khi tu vi của nàng là Tiên Đế, khí tức đáng sợ như thương thiên sụp xuống.

“Tham kiến Chủ Mẫu!”

Sau khi người kia xuất hiện, cận vệ quân đều hành lễ, Diệp Lăng nhìn nữ nhân giữa không trung, mỉm cười.

Phượng Khôi, một trong ba đại thê tử, tu vi Thất Kiếp Tiên Đế, trong tam giới cũng là nhân vật hàng đầu.

“Phu quân, các tỷ tỷ đang chơi cùng Diệp Bình, ta biết chuyện liền lập tức chạy tới!”

Phượng Khôi hạ xuống, đi tới bên cạnh Diệp Lăng, gương mặt ưu sầu, Bạch Mai là bị nàng mang đi, giao cho thống lĩnh cận vệ quân mang về Cửu Kiếp lãnh thổ, để Tây Vương Mẫu trị liệu thương thế.

Mà nàng muốn đến xem xem rốt cuộc là ai, là kẻ nào to gan dám động đến nam nhân của nàng!

Ở trong lòng Vương Đính Thiên và Mộ Dung Vấn Thiên, Tiên Đế là nhân vật đáng sợ thần long kiến thủ bất kiến vĩ, bây giờ lại đang đứng trước mặt bọn họ.

“Ra là ba phế vật các ngươi, dám động đến nam nhân của ta ư?”

Phượng Khôi xoay người, nhìn ba đại cường giả không ngừng dập đầu, nàng lạnh lùng quát, sau đó vỗ nhẹ một chưởng.

Ba đại cường giả trực tiếp bay ngược ngã xuống, va sụp cửa đại điện, miệng phun máu tươi, khí tức uể oải.

Một chưởng này đã hủy đi kinh mạch ba người, phế hết tu vi của bọn họ.

“Ba kẻ không biết chết sống, Đế Quân Cửu Kiếp Cương Vực cũng dám động.”

“Cận vệ quân nghe lệnh, diệt sạch Thanh Thủy Cương Vực!”

Trong lòng Phượng Khôi tràn đầy sát cơ, cận vệ quân giữa không trung đáp lệnh, hai chân Mộ Dung Vấn Thiên tức thì mềm nhũn, kinh hãi tràn ngập toàn thân.

Trong thời khắc nguy cơ, đột nhiên một thân ảnh màu tím xuất hiện, quỳ rạp trước người Diệp Lăng.

Đó là Mộ Dung Uyển Nhu, gương mặt tinh xảo giàn giụa nước mắt, khiến người ta thương tiếc không gì sánh được.

“Đế Quân! Đế Quân bớt giận, xin ngài tha cho Thanh Thủy Cương Vực đi.”

Vương Giả giận dữ, phù thế bách vạn!

Tiên Đế giận dữ, nhất phương mẫn diệt!

Chỉ cần phút chốc, Thanh Thủy Cương Vực sẽ không còn tồn tại!

Bình Luận (0)
Comment