Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 864 - Chương 865: Đế Quân

Chương 865: Đế Quân

Mộ Dung Vấn Thiên thỏa hiệp, y tâm bất cam tình bất nguyện, nhưng lại không có chút biện pháp nào.

Tứ Cực Bát Tướng trận đã hư hại, thực lực của y căn bản không chống lại được bọn họ, y nhìn chằm chằm Vương Đính Thiên.

Tính mạng của tất cả mọi người trong Thanh Thủy Phủ, kể cả Mộ Dung Uyển Nhu, Lý Mộc, đều có thể mất đi nếu y tiếp tục đối kháng.

Không có biện pháp khác, Mộ Dung Vấn Thiên chỉ có thể bỏ qua Diệp Lăng, mặc dù làm như vậy có vẻ không có đạo nghĩa, nhưng dù là phu thê như chim liền cành, tai vạ đến nơi còn tự mình bay.

Nhưng lúc này, hai bóng người chậm rãi đi đến, mọi người xoay người, lập tức cười lên.

“Ha ha! Hay, hay cho một cái Diệp Lăng, tu vi chỉ cấp bậc Kim Tiên, lại dám xông vào đây, thực sự là không biết chết sống là gì.”

“Chà chà, đâu chỉ là không biết sống chết, với tu vi của hắn thì làm gì có tư cách đứng ở đây, diệt bảy hồn ba phách của hắn, để cho hắn trọn đời không thể siêu sinh!”

Vương Bá Đương và Bạch Hải Tĩnh dữ tợn cười to, Mộ Dung Vấn Thiên nhắm đôi mắt lại, vô cùng thống khổ.

Người vừa tới không phải là ai khác, chính là Diệp Lăng và Đạo Duyên Tiên Nhân, hai người đi vào đại điện, nhìn mọi người chung quanh cười lạnh một tiếng.

“Mộ Dung Thành Chủ, ngươi vì ta giết bốn Đại Tiên Vương, còn liều mạng đảm bảo ta, ta rất cảm kích, chuyện ta luyện chế đan dược vì Tôn Phu Nhân, chúng ta đã thanh toán xong.”

Diệp Lăng ngẩng đầu, nhìn về phía Mộ Dung Vấn Thiên đang xấu hổ khó nhịn, hắn không trách Mộ Dung Vấn Thiên, dù sao chỉ một mình hắn thì không thể sánh bằng cả Thanh Thủy Phủ.

“Tiếp đó, chúng ta nên tính sổ rồi.”

Diệp Lăng nhìn Bạch Hải Tĩnh và Vương Bá Đương, hắn tiến lên mấy bước, chậm rãi nói: “Kỳ thực ta chỉ là một cái cớ, là cái cớ để các ngươi bức bách y mà thôi.”

“Nhục mạ gia chủ Vương gia ư? Ah, không đáng giá nhắc tới, còn đệ tử Bạch Vân Tông đã chết, chết thì chết, tin tưởng ta, các ngươi tuyệt đối sẽ không gióng trống khua chiêng đến đây bức bách Thành Chủ như vậy.”

“Các ngươi chỉ muốn y thỏa hiệp, thời gian về sau sẽ từ từ mài đi tư tưởng bá chủ của y, sau cùng, hạ gục y!”

“Đến lúc đó, Thanh Thủy Cương Vực đại loạn, các ngươi là kẻ được lợi lớn nhất, mà ta chỉ đơn giản là một cái cớ dùng để đối với Mộ Dung Thành Chủ, một cái cớ cho âm mưu của các ngươi.”

Diệp Lăng chậm rãi nói, ba kẻ đối diện chỉ cười, không phản bác, xem ra lời Diệp Lăng nói là thực sự.

“Nhưng, các ngươi tìm nhầm người rồi.”

Diệp Lăng đột nhiên đổi giọng, nhìn ba kẻ kia, Vương gia, Bạch Vân Tông, có tư cách gì xuống tay với hắn?

“Tìm nhầm người? Ha ha, Diệp Lăng, ngươi quá mức nực cười, ý nghĩ cũng thật kỳ lạ!”

“Hôm nay ngươi tự tìm đường chết, dù có Mộ Dung Thành Chủ và lão gia hỏa này che chở thì thế nào, ngươi tuyệt đối không thể ra khỏi đại điện này!”

“Chỉ bằng ngươi thì có tư cách gì dám nói chúng ta tìm nhầm người, tìm ngươi thì làm sao?”

“Đến khi làm thịt ngươi, lấy máu ngươi truy hồn, giết cả nhà ngươi, yên tâm, tuyệt đối sẽ cho một nhà ngươi được đoàn tụ!”

Bạch Hải Tĩnh và Vương Bá Đương đều dữ tợn rống to, sau đó bọn họ bước một bước, khí thế Tiên Vương điên cuồng phóng ra, Diệp Lăng cảm giác mình như một chiếc thuyền độc mộc chao đảo trong biển lớn.

Nhưng chỉ mấy giây sau, Đạo Duyên Tiên Nhân trực tiếp chắn trước mặt Diệp Lăng, khí tức nửa bước Tiên Tôn bảo vệ Diệp Lăng.

“Hiện tại ta đi ra ngoài, ta muốn nhìn xem, trong các ngươi có ai có tư cách đụng đến ta!”

Diệp Lăng lắc đầu xoay người rời đi, hắn không hề sợ hãi, Đạo Duyên Tiên Nhân theo sát Diệp Lăng, giữa chân mày hiện vẻ ngưng trọng.

“Muốn đi sao? Ý nghĩ kỳ lạ! Chết đi cho ta!”

Vương Đính Thiên đứng giữa không trung cười nhạt, đột nhiên gã tiến lên một bước, khí tức Tiên Tôn tràn ra.

Bàn tay gã vỗ mạnh, trên đại điện xuất hiện một Chưởng Ấn khổng lồ, phong cách cổ xưa tản ra văn lộ sáng chói.

Thời khắc Chưởng Ấn xuất hiện, Tiên Khí trong đại điện khô cạn trong nháy mắt, hơn nữa toàn bộ không gian có xu thế bị triệt để áp sập.

“Diệp Lăng! Chạy mau!”

Đạo Duyên Tiên Nhân rống lên, nhìn một chưởng khí thế hung hăng trước mắt, thân thể ông chấn động, khí tức tán loạn trực tiếp bao phủ Diệp Lăng.

“Dù lão chết, các ngươi cũng đừng nghĩ động đến Diệp Lăng!”

Đạo Duyên Tiên Nhân hét lên, tròng mắt đỏ tươi, tới nước này, ông đã chuẩn bị để ngã xuống, còn phía trước, Mộ Dung Vấn Thiên nghiến răng nghiến lợi, chẳng lẽ muốn trơ mắt nhìn Đạo Duyên Tiên Nhân và Diệp Lăng chết thảm bên cạnh mình sao?!

Chưởng Ấn rít gào lướt đi, râu tóc Đạo Duyên Tiên Nhân đều dựng lên, Vương Đính Thiên cười khẽ, một gia hỏa nửa bước Tiên Tôn ngăn cản mình thế nào được, chỉ là đi chịu chết mà thôi!

Diệp Lăng chậm rãi đi ra ngoài đại điện, hắn lắc đầu, bỗng nhiên xoay người, mà lúc này, Cự Chưởng đã sắp đánh đến người Đạo Duyên Tiên Nhân.

“Không!”

Lúc này, Mộ Dung Vấn Thiên điên cuồng hét lên, khí tức Tiên Tôn rít gào tràn ra, y rốt cục không nhịn được nữa.

Nhưng giờ khắc này, Cự Chưởng kai đột nhiên bị một luồng Kim Quang đánh nát.

“Vương gia! Bạch Vân Tông! Diệt hết đi!”

Diệp Lăng cắn răng nói, từng chữ tràn đầy khí tức sát phạt.

Khuôn mặt Vương Đính Thiên lập tức biến đổi, một chưởng toàn lực của gã bị công kích đột nhiên đánh nát, dù là cường giả Tiên Tôn sơ kỳ cũng tuyệt đối không thể nhẹ nhàng đỡ được như vậy.

Mà đối diện, Mộ Dung Vấn Thiên phẫn nộ đứng dậy cũng ngẩn ra, có người lặng yên xuất thủ dưới mắt y, hơn nữa y còn không có chút cảm giác nào.

Trong lòng mọi người chậm rãi tràn ngập khí lạnh, chẳng lẽ, Diệp Lăng này thật sự có người giúp đỡ?

“Ta đã nói, ta đi ra ngoài, không ai có tư cách cản được!”

Diệp Lăng lạnh giọng quát, sau đó hắn xoay người, bước ra một bước ra khỏi đại điện, một khắc khi hắn bước ra ngoài.

Ầm!

Không trung trên Thanh Thủy Phủ xuất hiện từng đạo khí tức đáng sợ, ầm ầm hàng lâm!

Vương Đính Thiên, Vương Bá Đương, Bạch Hải Tĩnh, Mộ Dung Vấn Thiên, bốn đại cường giả đều choáng váng.

Bọn họ cảm giác được có cường giả giáng lâm ngoài kia, chỉ cảm nhận được khí tức đã cho bọn họ kinh hồn táng đảm!

Đạo Duyên Tiên Nhân đi theo Diệp Lăng, nhìn các cường giả lăng không tràn đầy sát cơ thiết huyết, ông cũng ngẩn người.

“Cửu Kiếp cận vệ quân, tham kiến Đế Quân!”

Oanh, mọi người quỳ một gối xuống, thanh âm chấn động!

Người cầm đầu, cường giả Tiên Tôn đỉnh phong, Phó Đô Thống cận vệ quân, Mông Hán!

Đạo Duyên Tiên Nhân đứng bên cạnh Diệp Lăng chấn động, nhìn Mông Hán quỳ giữa không trung, trong lòng ông kinh hãi, không khỏi tự chủ nhìn Diệp Lăng bên người.

Đế Quân?!

Hắn rốt cuộc là ai!

Mà bốn cường giả trong đại điện cũng choáng váng!

Bình Luận (0)
Comment