Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 863 - Chương 864: Bức Bách

Chương 864: Bức bách

Sau khi hạ nhân đi ra ngoài, Mộ Dung Vấn Thiên hít sâu một hơi, y không cho rằng mình sai.

Thực lực Diệp Lăng quá yếu, mình có thể bảo vệ hắn, hơn nữa đã giết bốn Đại Tiên Vương vì hắn, còn muốn mình làm gì nữa.

Cũng không thể nghĩ rằng cứu thê tử mình thì có thể làm mình táng gia bại sản hoặc là hoàn toàn nghe hắn hiệu lệnh chứ, điều này không hiện thực chút nào.

Nghĩ tới đây, chút xấu hổ cuối cùng trong lòng Mộ Dung Vấn Thiên cũng tiêu tan thành mây khói, y ngồi ở chính vị, thần sắc nghiêm nghị, cực kì uy nghiêm.

Ngay lúc này, trưởng lão Bạch Vân Tông và lão tổ Vương gia chậm rãi đi đến, hai người thần sắc đạm nhiên, khí tức mạnh mẽ, đều là cảnh giới nửa bước Tiên Tôn.

“Lão phu Vương Bá Đương.”

“Lão phu Bạch Hải Tĩnh.”

Hai người ôm quyền với Mộ Dung Vấn Thiên, hai người này là hai trong những người mạnh nhất ở Thanh Thủy Cương Vực.

Mộ Dung Vấn Thiên thấy hai người đến liền vội vàng đứng dậy, mỉm cười: “Hai vị tới Thanh Thủy Phủ, đúng là khiến cho mảnh đất nhỏ này vẻ vang.”

Hai lão nhân cười, sau đó ngồi ở vị trí Mộ Dung Vấn Thiên an bài, trước mặt là rượu ngon món ngon, hương khí tràn ngập.

“Mộ Dung Thành Chủ, Thanh Thủy Phủ của ngươi kiên cố không gì sánh được, Tứ Cực Bát Tướng trận rất cường đại, ta thấy dù Tiên Tôn đích thân đến thì cũng không chiếm được chỗ tốt gì.”

Bạch Hải Tĩnh chậm rãi nói, Mộ Dung Vấn Thiên gật đầu: “Tứ Cực Bát Tướng trận phối hợp Thiên Đạo Chi Lực, lại thêm Tứ Cực Bát Tướng Liên Tỏa, hợp lực thì có thể chiến một trận cùng Tiên Tôn.”

“Huống hồ, ta thấy tu vi Mộ Dung Thành Chủ đã đột phá đến cảnh giới Tiên Tôn, chẳng qua là chưa Độ Kiếp mà thôi, thực sự là đại hỷ sự của Thanh Thủy Phủ.”

Vương Bá Đương cười ha hả, nhìn như đang chúc mừng, kỳ thực là đang ám chỉ lão có thể thấy rõ cảnh giới của Mộ Dung Vấn Thiên.

Mộ Dung Vấn Thiên gật đầu: “May mắn mà thôi, không biết hai vị đến đây là có chuyện gì.”

“Chúng ta không khách sáo nữa, Mộ Dung Thành Chủ, Diệp Lăng mạo phạm gia tộc ta, còn nhục mạ Gia chủ chúng ta, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha.”

“Nếu Mộ Dung Thành Chủ che chở hắn, ta cũng không thể tùy ý mạo phạm, thế nhưng, vẫn nên có chút trừng phạt.”

“Đúng, phải trừng phạt, nếu không thì đệ tử Bạch Vân Tông ta bị giết, chẳng phải là khiến người ta cười rớt răng hàm.”

Vương Bá Đương và Bạch Hải Tĩnh chậm rãi nói, hai người nhìn nhau, trong tròng mắt lóe ra một tia ám quang.

Mộ Dung Vấn Thiên cười lạnh một tiếng, hai người này nói thì đường hoàng, kỳ thực là muốn xem ranh giới cuối cùng của y ở đâu mà thôi, hai lão gia hỏa giả dối.

“Bổn Tọa chắc chắn sẽ bảo vệ Diệp Lăng, không phải hai vị đã nói chuyện trước kia tiêu tan thành mây khói ư? Hiện tại nói vậy không biết là vì sao?”

Mộ Dung Vấn Thiên nhẹ giọng nói, nhưng lực lượng đáng sợ trong cơ thể không ngừng rít gào lượn lờ, dường như muốn khiến hai Đại Cường Giả phải kinh sợ.

Bạch Hải Tĩnh và Vương Bá Đương nhìn nhau, tức thì cười to, Vương Bá Đương đứng dậy, bẻ cổ, khuôn mặt lộ vẻ dữ tợn.

“Mộ Dung Thành Chủ! Thanh Thủy Cương Vực cũng không phải lãnh thổ của một mình ngươi!”

“Ngươi đến cảnh giới Tiên Tôn, nhưng Vương gia không phải là không có cường giả cảnh giới Tiên Tôn a!”

Dứt lời, đột nhiên một thân ảnh lướt đến trong đại điện, đứng giữa không trung, áo bào màu xám tung bay phần phật.

Đó là một người đàn ông trung niên, thần sắc nghiêm nghị, khóe miệng nhếch lên nụ cười quỷ dị, ánh mắt tựa lôi, không hề che giấu tu vi đáng sợ.

“Khốn kiếp! Dĩ nhiên là ngươi!”

Mộ Dung Vấn Thiên thấy cường giả trước mắt, y lập tức rống to, trong tròng mắt tràn đầy sát cơ.

Người đàn ông trung niên kia chính là sát thủ trăm năm trước xông vào Thanh Thủy Phủ, đánh lén thê tử y, nhưng bị y dùng Tứ Cực Bát Tướng trận đánh trọng thương rồi đào tẩu.

“Lão phu Vương Đính Thiên, trăm năm trước bị Mộ Dung Thành Chủ đánh thương nhẹ, hôm nay tới lãnh giáo lần nữa!”

Vương Đính Thiên, lão tổ Vương gia, địa vị cao hơn Vương Bá Đương nhiều, dù sao cảnh giới hai người căn bản không thể đánh đồng.

Mộ Dung Vấn Thiên hít sâu một hơi, cười lạnh: “Xem ra các hạ có ý kiến rất lớn với Tứ Cực Bát Tướng trận của Thanh Thủy Phủ ta!”

Giờ khắc này, Mộ Dung Vấn Thiên tràn đầy sát khí, y hận không thể lập tức ra tay, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.

Vương Đính Thiên lắc đầu: “Mộ Dung Thành Chủ, Tứ Cực Bát Tướng trận của ngươi đã bị ta phá hỏng không sai biệt lắm, bây giờ muốn vây khốn ta ư, ta thấy hơi khó đó.”

“Huống hồ, chỉ bằng tu vi của ngươi, nếu như không có trận pháp, ba chiêu của ta ngươi cũng không đỡ nổi, ở đây phô trương thanh thế làm gì!”

Vương Đính Thiên cười dữ tợn, rồi gật đầu: “Chẳng qua dù sao ngươi cũng là người chấp chưởng Thanh Thủy Cương Vực, ta cho ngươi ba phần mặt mũi!”

“Giao Diệp Lăng ra đây, ta không tính toán với ngươi, nếu không, ta không ngại lãnh giáo chút thủ đoạn của Mộ Dung Thành Chủ!”

Mộ Dung Vấn Thiên nghiến răng nghiến lợi, không ngờ tên khốn đáng chết này lại xuất hiện, y hiểu, bọn họ áp bách y như vậy đơn giản là vì muốn đoạt quyền!

Hôm nay nếu như y thỏa hiệp, như vậy ngày mai không biết sẽ xảy ra bao nhiêu chuyện nữa, huống hồ y còn bị Vương Đính Thiên áp chế.

“Ta đã nói rồi, ta chắc chắn sẽ bảo vệ Diệp Lăng, nếu ai muốn lấy mạng hắn, ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ!”

Mộ Dung Vấn Thiên hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi nói, điều y có thể làm chỉ có bấy nhiêu thôi.

“Ha ha! Nực cười, một tiểu gia hỏa cấp bậc Kim Tiên, ngươi đảm bảo hắn thì có ích lợi gì!”

“Nếu muốn chiến, Vương gia ta nào có sợ ai, nếu Thành Chủ đã nói thế, vậy hãy chờ Thanh Thủy Cương Vực đại loạn đi!”

Vương Đính Thiên cười to, tay ra hiệu, Vương Bá Đương đứng dậy: “Vương gia ta muốn lãnh giáo thủ đoạn của Thành Chủ một chút.”

“Chà chà, tuy Bạch Vân Tông ta không có cường giả cấp bậc Tiên Tôn, nhưng cũng muốn lãnh giáo.”

Bạch Hải Tĩnh cũng đứng dậy, chậm rãi nói, Mộ Dung Vấn Thiên tức giận, khốn kiếp, mấy tên này là tới ép hắn thoái vị!

Nên làm cái gì bây giờ, Mộ Dung Vấn Thiên nghiến răng nghiến lợi, trong lòng không ngừng suy nghĩ, một bước đi nhầm, vậy kết cục sẽ là hủy diệt.

Chẳng lẽ, mình thật sự phải bỏ qua Diệp Lăng, nhưng lời chính mình nói ra như tát nước ra ngoài, căn bản không thu về được.

“Thành Chủ, giao Diệp Lăng ra đi, chúng ta thề rằng sẽ không khó dễ ngươi nữa.”

Vương Bá Đương và Bạch Hải Tĩnh nói, hai người nở nụ cười như thể gian kế đã thành.

Bên kia, Vương Đính Thiên nhìn chằm chằm, Mộ Dung Vấn Thiên hít sâu một hơi, cắn răng gật đầu.

“Ha ha! Sớm nên như thế!”

Vương Đính Thiên cười, nếu y đã thỏa hiệp, như vậy sau này, uy danh của Thanh Thủy Phủ sẽ từ từ tiêu thất, thế lực thay thế ngoại trừ Vương gia thì còn có ai!

Đúng lúc này, hai bóng người chậm rãi bước vào trong đại điện.

Bình Luận (0)
Comment