Đau nhức kịch liệt khiến Diệp Lăng mở mắt, hắn đang trong một căn phòng bình thường.
Đạo Duyên Tiên Nhân ngồi bên giường, thấy Diệp Lăng tỉnh lại thì đại hỉ, vội vã đỡ Diệp Lăng dậy.
“Ta làm sao vậy? Tại sao ta cảm giác đã có người muốn giết ta, hơn nữa Bạch Mai che chở ta!”
Diệp Lăng xoa đầu cắn răng nói, cảm giác tiêu hao thực sự rất khó chịu, nhưng cũng có chỗ tốt, chẳng khác gì khổ tận cam lai, linh hồn và tinh thần lực của hắn đã tăng cường ba thành.
Nghe Diệp Lăng nói vậy, Đạo Duyên Tiên Nhân lắc đầu, sắc mặt tái xanh: “Không phải cảm giác, là sự thực!”
“Một gã cường giả Tiên Vương trung kỳ của Vương gia đột nhiên đánh tới, Bạch Mai bảo vệ ngươi, sau đó tên kia bị Mộ Dung Vấn Thiên giết.”
Đạo Duyên Tiên Nhân chậm rãi nói, đôi mắt Diệp Lăng lập tức đỏ ngầu, nghe rằng Bạch Mai bảo vệ mình, hơn nữa sát thủ là Tiên Vương trung kỳ, hắn không dám tưởng tượng kết cục của Bạch Mai.
“Bạch Mai đâu? Bạch Mai đâu?”
Diệp Lăng vội hỏi, Đạo Duyên Tiên Nhân hít sâu một hơi: “Trọng thương, tạm thời không có chuyện gì, ta đã dùng cực phẩm Tiên Đan giữ mạng cho nàng, tạm thời tính mệnh vô ưu.”
“Ta đã ngủ bao lâu?”
Diệp Lăng trực tiếp đứng dậy, thần sắc lạnh nhạt, trong con ngươi lóe lên sự băng lãnh.
Đạo Duyên Tiên Nhân đáp: “Mười ngày, ngươi đã ngủ mê man mười ngày, ngươi muốn làm gì, đừng vọng động, ngươi tu vi quá thấp, căn bản không phải là đối thủ của bọn họ!”
Đạo Duyên Tiên Nhân lo lắng hô, nhưng Diệp Lăng lại đi thẳng ra ngoài, khí tức băng lãnh như muốn đi giết người.
Diệp Lăng đi vào một gian nhà khác, trong nhà, Bạch Mai đang nằm, khuôn mặt nàng trắng bệch, khí tức uể oải.
Diệp Lăng ngồi xuống, nhìn Bạch Mai nằm trên giường, hít sâu một hơi, cầm tay Bạch Mai lại chỉ cảm thấy lạnh lẽo, hắn nghiến răng nghiến lợi: “Bạch Mai, ta nhất định sẽ báo thù cho ngươi!”
Lúc này, Đạo Duyên Tiên Nhân cũng đuổi tới, Diệp Lăng không xoay người, lạnh giọng nói: “Nói cho ta biết hiện tại thế nào rồi.”
Đạo Duyên gật đầu, thần sắc có chút khó coi, sau đó chậm rãi kể lại chuyện mười ngày qua.
Thì ra sau khi Đạo Duyên Tiên Nhân mang Diệp Lăng đi, Mộ Dung Vấn Thiên xông vào Vương gia giết ba Đại Tiên Vương, sau đó một vị lão tổ Vương gia bị ép phải xuất hiện.
Lão tổ kia là cường giả nửa bước Tiên Tôn, hơn nữa thân phận Diệp Lăng cũng bại lộ, cũng sáng tỏ chuyện Diệp Lăng giết người ở Khánh Phong Trấn.
Mộ Dung Vấn Thiên giết ba Đại Tiên Vương của Vương gia, lão tổ Vương gia đương nhiên là cực kì phẫn nộ, ban đầu thực lực của lão có chút không bằng Mộ Dung Vấn Thiên, nhưng sau đó người Bạch Vân Tông đến.
Lão tổ Bạch Vân Tông cũng là cường giả nửa bước Tiên Tôn, lão tới vì đệ tử trong môn phái bị Diệp Lăng giết chết.
Như vậy, hai đại thế lực cứng rắn trấn áp Mộ Dung Vấn Thiên, có lẽ là không chịu được áp lực, hoặc bởi vì có nguyên nhân nào khác, cuối cùng Mộ Dung Vấn Thiên dừng tay.
Kết quả, hai đại thế lực xóa bỏ thù hận với Diệp Lăng, Vương gia chết bốn vị Tiên Vương, cũng không truy cứu chuyện của Diệp Lăng nữa.
Nhìn qua có vẻ như Mộ Dung Vấn Thiên giúp Diệp Lăng giành được một kết cục tốt, nhưng Đạo Duyên Tiên Nhân biết, nếu Mộ Dung Vấn Thiên muốn, hai đại thế lực căn bản không phải là đối thủ của y.
Nhưng kết cục cuối cùng hoặc là Thanh Thủy Phủ cửu tử nhất sinh, hoặc là Thanh Thủy Cương Vực sẽ bạo loạn.
Diệp Lăng nghe xong, hắn hít sâu một hơi, đứng dậy, cười lạnh một tiếng: “Có lẽ ta đã đánh giá y quá cao.”
Diệp Lăng đang nói đến Mộ Dung Vấn Thiên, Diệp Lăng để tay lên ngực tự hỏi, nếu như mình là Mộ Dung Vấn Thiên, vậy chẳng có gì để nói, chỉ có một chữ Sát.
Mà bây giờ, y lại tự ý làm chủ giải quyết mọi chuyện, Diệp Lăng dám khẳng định, Mộ Dung Vấn Thiên tuyệt đối đã chiếm được quyền lợi không nhỏ cho Thanh Thủy Phủ.
“Đáng tiếc, chuyện này vẫn chưa kết thúc!”
Diệp Lăng lạnh giọng nói, sau đó hắn xoay người: “Nếu ngươi muốn đi, ta không trách ngươi, lời hứa của ta vẫn hữu hiệu như trước!”
Đạo Duyên Tiên Nhân sững sờ, lập tức phẫn nộ: “Ngươi nói vậy là có ý gì, ngươi có đại ân với ta, dù ngươi đối đầu với Tiên Đế, lão già ta cũng liều cái mạng này đánh cuộc cùng ngươi!”
Kỳ thực Đạo Duyên Tiên Nhân muốn liên lạc với Mông Hán, kết quả truyền âm đi như chìm vào biển rộng, không thể liên lạc.
Cho nên, mười ngày qua, ông canh giữ bên người Diệp Lăng nửa bước không dời, đến khi Diệp Lăng tỉnh lại.
Kỳ thực khi ông biết được sự lựa chọn của Mộ Dung Vấn Thiên, ông đã chửi ầm lên, Mộ Dung Vấn Thiên làm cho ông quá thất vọng.
Diệp Lăng là người đã cứu Lý Mộc, còn bị đánh lén ở Thanh Thủy Phủ của Mộ Dung Vấn Thiên, vậy hứa hẹn lúc trước của y đã bị vứt đi nơi nào.
Nhưng Đạo Duyên Tiên Nhân cũng có thể lý giải, dù sao Mộ Dung Vấn Thiên không chỉ có một mình, toàn bộ Thanh Thủy Phủ dựa vào một mình y chống đỡ.
“Đi thôi, chúng ta đi xem hai đại thế lực rốt cuộc cuồng đến mức nào!”
Diệp Lăng cười lạnh một tiếng, ra khỏi gian nhà, Đạo Duyên Tiên Nhân vội vàng hỏi Bạch Mai làm sao bây giờ, Diệp Lăng xua tay nói sẽ có người đến mang Bạch Mai đi.
Thanh Thủy Phủ, khuê phòng của Mộ Dung Uyển Nhu, thần sắc Mộ Dung Uyển Nhu buồn thảm, nước mắt rơi lã chã, đối diện nàng là Mộ Dung Vấn Thiên khuôn mặt xanh mét.
“Cha! Vì sao ngươi không báo thù thay Diệp ca!”
Mộ Dung Uyển Nhu ngẩng đầu lên, nàng cực kì bi thương, Mộ Dung Vấn Thiên thở sâu, nghiến răng nghiến lợi.
“Uyển Nhu! Ta đã giết bốn Đại Tiên vương, ngươi còn muốn ta làm gì nữa!”
“Huống hồ, hai đại thế lực đều đã tới, thực lực của ta căn bản không thể bảo vệ toàn bộ Thanh Thủy Phủ!”
“Nếu nhất định phải chiến đến cùng, vậy Thanh Thủy Phủ cũng sẽ gặp nạn, ngươi muốn ta phải lựa chọn thế nào!”
Mộ Dung Vấn Thiên cũng có nỗi khổ, nếu chỉ là Vương gia, y tuyệt đối không sợ, nhưng cộng thêm Bạch Vân Tông, y có chút kiêng kỵ.
“Nhưng Diệp ca cứu mệnh nương, khi đó ngươi đã nói thế nào!”
Mộ Dung Uyển Nhu trực tiếp phản bác, ban đầu Mộ Dung Vấn Thiên không màng trở thành phụ thuộc của lãnh thổ thượng đẳng chỉ vì cứu Lý Mộc.
Mà bây giờ, y lại làm ra chuyện như thế, làm cho Mộ Dung Uyển Nhu không thể nào hiểu được.
“Uyển Nhu, Diệp Tiểu Ca chưa chết! Mà Vương gia đã chết bốn Đại Tiên Vương, ngươi phải nhớ kỹ điểm này.”
“Có ta ở đây, không có bất kỳ người nào có thể hạ thủ với Diệp Tiểu Ca, đây là lời hứa của ta, ta cam đoan!”
“Hơn nữa về sau, ở Thanh Thủy Cương Vực, Diệp Tiểu Ca chính khách quý của Thanh Thủy Phủ, ai dám động đến hắn, ta giết chết toàn bộ!”
“Đây đã là cực hạn ta có thể làm được, ngươi hãy ngẫm lại đi.”
Dứt lời, Mộ Dung Vấn Thiên xoay người rời đi, để lại Mộ Dung Uyển Nhu cúi đầu im lặng, chỉ thấy nước mắt nàng rớt xuống đất vỡ tan, nàng cảm thấy lòng mình đau quá.
Trong đại sảnh Thanh Thủy Phủ, Mộ Dung Vấn Thiên ngồi ở chính vị, thần sắc khó coi.
Đột nhiên một thủ hạ chạy tới: “Phủ chủ, người Vương gia và Bạch Vân Tông tới.”
“Xin mời!”
Mộ Dung Vấn Thiên hít sâu một hơi, vung tay lên, thần sắc kiên nghị không gì sánh được.