Nơi truyền đến tiếng nổ mạnh chính là chỗ nghỉ của Diệp Lăng.
Mà dao động Tiên Lực đáng sợ ở đó tuyệt đối là cường giả Đại La Kim Tiên trở lên xuất thủ!
“Không được! Nhanh!”
Đạo Duyên Tiên Nhân vội vã quát, lực lượng Tiên Vương bạo phát trong nháy mắt, ông như một mãnh hổ điên cuồng chạy về hướng vụ nổ.
Mộ Dung Uyển Nhu và Lý Mộc cũng biến sắc, trừng mắt, kinh ngạc nhìn một màn trước mắt!
Sao có thể, nơi đây chính là Thanh Thủy Phủ, là địa phương thủ vệ nghiêm khắc nhất Thanh Thủy Cương Vực, sao lại xảy ra chuyện này!
Mộ Dung Vấn Thiên cũng đã chạy đi, Tiên Lực đáng sợ tràn ngập toàn bộ Thanh Thủy Thành!
Trong Thanh Thủy Thành, các cường giả đều thức tỉnh, kẻ mạnh mẽ như Tiên Vương cũng phải kinh hồn táng đảm, nhận ra khí tức đáng sợ kia chính là của Mộ Dung Vấn Thiên.
Đã xảy ra chuyện!
Đây là suy nghĩ trong lòng tất cả mọi người, Mộ Dung Vấn Thiên đã không xuất thủ trăm năm, lần trước y xuất thủ, đánh trọng thương một gã Tiên Tôn, chấn nhiếp vô số cường giả. Mà lần này y lại sắp gây ra tinh phong huyết vũ thế nào, Thanh Thủy Thành sẽ biến thiên!
Khách phòng đã hoàn toàn sụp đổ, Bạch Mai cả người đầy máu tươi che chở Diệp Lăng ngất đi phía sau, khuôn mặt trắng bệch, trong cơ thể huyết mạch hỗn loạn.
Phốc, Bạch Mai phun một ngụm máu tươi, nàng trúng một chưởng của lão nhân đối diện, Tâm Mạch suýt chút nữa đã hoàn toàn vỡ nát, nếu không phải lực lượng Cửu Vĩ Thiên Hậu để lại cứu nàng một mạng, thì hiện tại nàng đã chết.
Đối diện Bạch Mai, một lão nhân áo xám đứng trong không trung, thần sắc băng lãnh, trong mắt là vẻ kinh ngạc.
“Nha đầu Kim Tiên cảnh mà lại có thể ngăn một chưởng của ta, nhưng chưởng tiếp theo, dù ngươi chết cũng khó ngăn cản!”
Lão nhân chậm rãi nói, sau đó lập tức xuất thủ, khi lão xuất thủ, cơ thể lão bộc phát ra là khí tức Tiên Vương đáng sợ quét ngang thiên địa.
Trong không trung, Chưởng Ấn khổng lồ chậm rãi ngưng tụ, mật văn trải rộng, toát ra khí tức đáng sợ.
Ầm!
Cự Chưởng giáng xuống Bạch Mai, lão nhân trước mặt là một cường giả Tiên Vương, Bạch Mai đã không còn bất kỳ đường lui nào nữa.
Chết là kết cục của nàng, nhưng nàng không cam, phía sau nàng còn có Diệp Lăng.
Chưởng Ấn điên cuồng giáng xuống, thời khắc sắp chạm đến đỉnh đầu Bạch Mai, đột nhiên một Kim Quang sáng chói đánh nát Chưởng Ấn.
“Không được!”
Giữa không trung, lão nhân lập tức kinh hãi, xoay người chạy trốn, bởi vì... đạo công kích này là của Mộ Dung Vấn Thiên phẫn nộ đánh tới!
Lão không ngờ rằng Mộ Dung Vấn Thiên lại tới nhanh như vậy, ban đầu lão định đánh một chưởng giết chết Diệp Lăng, sau đó ung dung rời đi, nhưng bây giờ lại không thực hiện được.
Hưu, lão nhân vừa mới xoay người, đột nhiên một luồng khí tức đáng sợ khác chắn trước mặt lão, dâng trào như hỏa sơn, lão không dám chính diện đón đỡ.
“Hỗn đản! Ngươi chết đi! Lão phu ta làm thịt ngươi!”
Đối diện lão là Đạo Duyên Tiên Nhân, ông cực kì phẫn nộ, khí tức nửa bước Tiên Tôn bạo phát.
Lão nhân quần áo xám tro ngưng lại, trong mắt tràn đầy kiêng kỵ, lão là cường giả Tiên Vương trung kỳ, nhưng đối mặt với Mộ Dung Vấn Thiên và Đạo Duyên Tiên Nhân, lão không có chút hy vọng nào.
“Nói! Ngươi là ai mà dám ở động thủ Thanh Thủy Phủ!”
Mộ Dung Vấn Thiên phẫn nộ, ân nhân của y, ân nhân vừa mới cứu sống thê tử y, đang ở địa bàn của y, tại nơi y an bài, lại suýt nữa đã bị giết.
Nếu không phải Bạch Mai liều mạng che chở, chắc bây giờ Diệp Lăng đã chết.
Hơn nữa nếu không phải Bạch Mai có thủ đoạn nào đó, có lẽ nàng đã chết trong tay lão nhân kia.
Chuyện này còn khiến Mộ Dung Vấn Thiên phẫn nộ hơn khi mình bị tấn công, y như một hùng sư mất đi lí trí.
“Hỗn đản! Ra là Thiên Lang của Vương gia!”
Đạo Duyên Tiên Nhân liếc mắt đã nhận ra lão nhân kia là ai, ông cực kì phẫn nộ: “Vương gia giỏi lắm, dám ra tay ở đây, ngươi cho rằng lão già ta là tượng đất không biết tức giận là gì ư?”
“Tiền bối bớt giận, đây là ân oán của Vương gia ta, mặc dù ta xuất thủ ở Thanh Thủy Phủ là không đúng. Thế nhưng ta không muốn vì một tiểu bối mà khiến hai vị trở mặt với Vương gia chúng ta, Vương gia ta nhất định sẽ cáo lỗi, nhất định sẽ khiến hai vị tiền bối thoả mãn!”
“Chẳng qua người này nhục nhã của thiếu chủ nhà ta, lại còn nhục mạ Gia chủ nhà ta, đã là tử tội, xin hai vị tiền bối giao người này cho ta.”
Thiên Lang lão nhân, cường giả Vương gia tiếng tăm lừng lẫy, Tiên Vương trung kỳ, ở lãnh thổ trung đẳng cũng tuyệt đối là tinh anh.
Đúng lúc này, từng đạo khí tức đáng sợ xuất hiện, là vệ đội Thanh Thủy Phủ, tất cả đều như lâm đại địch.
“Một đám vô dụng! Đều làm ăn cái gì không biết!”
Mộ Dung Vấn Thiên thấy bây giờ vệ đội mới đến, giận dữ không chỗ phát tiết, y vung tay lên, trăm tên vệ đội cấp bậc Kim Tiên trực tiếp y tát bay.
Sau đó, Mộ Dung Vấn Thiên quay đầu, tròng mắt đỏ tươi: “Khốn kiếp! Dám động thủ ở Thanh Thủy Phủ của ta, muốn giết ân nhân của ta, ta thấy Vương gia ngươi là chán sống rồi!”
Lúc này, Bạch Mai rốt cục không chịu nổi nữa, nàng ngã xuống hôn mê bất tỉnh.
“Tiền bối! Xin bớt giận, Vương gia ta nhất định sẽ làm ngài hài lòng, trong chuyện này đúng là Vương gia ta không đúng, chúng ta nguyện ý trả bất cứ giá nào!”
Thiên Lang lão nhân nói, Mộ Dung Vấn Thiên hít sâu một hơi, gật đầu: “Được, bất cứ giá nào đúng vậy? Vậy ngươi chết đi!”
Mộ Dung Vấn Thiên lao lên, trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm.
“Tam Dương Kiếm, Nhất Kiếm Tam Dương, diệt!”
Mộ Dung Vấn Thiên hét lên một tiếng, sát cơ vây chặt Thiên Lang lão nhân, sau đó kiếm quang cắt qua.
Đầu của Thiên Lang lão nhân lăn xuống, một gã cường giả Tiên Vương trung kỳ đã chết, bị Mộ Dung Vấn Thiên một kiếm giết chết.
“Vương gia!”
Mộ Dung Vấn Thiên gầm lên giận dữ, dậm chân rời đi, toàn bộ Thanh Thủy Thành run rẩy chấn động.
Trong Thanh Thủy Thành, các cường giả Vương gia đều kinh hồn táng đảm, cực kì sợ hãi, không hiểu vì sao Mộ Dung Thành Chủ vô duyên vô cớ đánh tới.
Mà ở trong Thanh Thủy Phủ, sắc mặt Đạo Duyên Tiên Nhân tái xanh, ông nghĩ tới điều gì đó, tức thì cắn răng, sau đó đỡ Diệp Lăng biến mất tại chỗ.
Trong nháy mắt, toàn bộ Thanh Thủy Thành lâm vào hỗn loạn!