Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 871 - Chương 872: Ăn Kẹo À?

Chương 872: Ăn kẹo à?

Cửu Kiếp Phủ, trong phòng đãi khách, Diệp Lăng cười híp mắt nhìn lão nhân đối diện, người này là Thiên Đan lão tổ đại danh đỉnh đỉnh.

Thiên Đan lão tổ hơi gầy gò, nhưng tinh thần rất tốt, khuôn mặt hồng nhuận, bên hông còn treo một hồ lô màu tím, bên trong chứa rượu.

“Chà chà, tại sao ngươi còn không chết, vốn tưởng ngươi chết rồi, làm hại lão tổ ta uống một hồ lô rượu.”

Thiên Đan lão tổ nhìn Diệp Lăng lắc đầu, trong lời nói tràn đầy ý nhạo báng.

Diệp Lăng cười: “Lão già kia, ngươi không chết ta nào dám chết, hơn nữa, ngươi hy vọng ta chết như vậy sao, nếu có người bắt nạt ngươi, không phải đợi ta báo thù giúp ngươi à?”

Quan hệ của hai người rất tốt, có thể nói là bạn vong niên, hơn nữa Thiên Đan lão tổ và Diệp Lăng rất hợp tính nhau, cho nên cảm tình thâm hậu, vô câu vô thúc.

“Ngươi làm nhiều chuyện xấu, sống lại một đời cũng tốt. Với tu vi hiện nay của ngươi, lão tổ ta hắt xì một cái đã thổi bay ngươi rồi.”

Thiên Đan lão tổ không nể mặt chút nào, nhếch miệng cười, rồi uống một ngụm rượu to, chép miệng.

“Ngươi chỉ biết mỉa mai ta! Ta cho ngươi biết, làm lão tử bực mình, ta bảo Tây Vương Mẫu nhổ hết râu mép nhà ngươi, ta thấy ngươi đây là đang thèm làm trứng gà đây mà.”

“Cút đi, hôm nay gọi ta tới làm gì thì nhanh nói, lãng phí nửa phút của lão tổ ta không biết đã mất đi bao nhiêu Tiên Thạch đây.”

Diệp Lăng mỉm cười: “Hôm nay ta đề cử cho ngươi một học trò, tối thiểu cũng phải là đệ tử ký danh của ngươi, chủ yếu là ta nợ hắn một nhân tình.”

“Còn lại ngươi tự xem mà làm, nếu thiên phú tốt, ngươi cũng có một người học được y bát của mình không phải sao, nhỡ đâu ngươi chết, tối thiểu cũng có người khóc vài tiếng cho ngươi.”

Thiên Đan lão tổ nhìn Diệp Lăng, khóe miệng co giật, trợn trắng mắt: “Miệng lưỡi ngươi vẫn độc thế à, ngươi cứ tìm đường chết đi, sớm muộn gì cũng phải chết.”

“Kiểu gì ta chẳng chết sau ngươi, thôi được rồi, ta gọi người tới đây.”

Diệp Lăng vỗ tay một cái, ngoài đại điện, Đạo Duyên Tiên Nhân đi vào, trong hốc mắt tràn đầy sắc thái cuồng nhiệt không che giấu được, đúng là như đang nhìn thấy thần tượng trong lòng.

Có Luyện Đan Sư nào trong tam giới không coi Thiên Đan lão tổ thành mục tiêu chứ, bây giờ gặp chân nhân, Đạo Duyên Tiên Nhân suýt nữa đã không khống chế được mà nhào tới.

“Qua đây, để lão tổ ta sờ ngươi một cái.”

Thiên Đan lão tổ liếc mắt nhìn Đạo Duyên Tiên Nhân, Đạo Duyên Tiên Nhân sững sờ, hả, gì vậy, lần đầu tiên gặp liền sờ ư?

“Nhanh lên, ngây người làm gì?”

Diệp Lăng nhìn Đạo Duyên Tiên Nhân ngẩn người thì quát, chẳng lẽ ông ta sợ đến choáng váng rồi à, hay gặp thần tượng nên hóa đá rồi.

Đạo Duyên Tiên Nhân hít sâu một hơi, được rồi, ông phải liều mạng vì giấc mộng của mình, cùng lắm thì thân tàn chí kiên!

Tới gần Thiên Đan lão tổ, Đạo Duyên Tiên Nhân cắn răng ưỡn ngực: “Lão tổ, ngươi sờ đi, ngươi thích sờ đến bao giờ thì tùy.”

Diệp Lăng và Thiên Đan lão tổ đều ngây người, tên này điên à, làm gì đây, muốn bán mình hay nghĩ Thiên Đan lão tổ là lão biến thái?

“Cút, lão tổ ta bảo ngươi duỗi tay cho ta sờ căn cốt, ngươi làm vậy là có ý gì?”

Thiên Đan lão tổ nghiến răng nghiến lợi, Đạo Duyên Tiên Nhân tức thì sững sờ, hít sâu một hơi, vội vã đưa tay, xấu hổ cười.

“Tư chất bình thường, cho ngươi những tài liệu này, trong vòng ba canh giờ luyện chế cho ta một viên Thanh Nguyệt đan, không luyện chế được thì dù nể mặt hắn, ngươi cũng chỉ có thể làm cu li cả đời.”

Thiên Đan lão tổ trực tiếp ném cho Đạo Duyên Tiên Nhân một ít tài liệu và phối phương Thanh Nguyệt đan, Đạo Duyên Tiên Nhân nhận lấy, liên tục gật đầu.

“Được rồi, đừng vướng víu ở đây, cút sang một bên, ta và Cửu Kiếp còn chưa nói chuyện xong.”

Thiên Đan lão tổ ném tài liệu xong thì đuổi người, Đạo Duyên Tiên Nhân vội vã vọt đến chỗ khác, Diệp Lăng gật đầu, tính khí lão gia hỏa này vẫn sảng khoái như vậy.

“Lão già kia, rốt cuộc Đạo Duyên Tiên Nhân thiên phú thế nào?”

Diệp Lăng cười hỏi, Thiên Đan lão tổ gật đầu: “Tạm được, coi như một viên ngọc thô, còn cần lão tổ ta mài giũa một phen.”

“Đúng rồi, lão già, ngươi luyện chế cho ta một viên đan dược đi, hiện tại ta đang cần dùng.”

Diệp Lăng vỗ ót nói, Thiên Đan lão tổ gật đầu: “Nói đi, chúng ta thì chỉ cần nói là được, tài liệu ngươi bỏ ra, tiền nhân công thì ta không thu.”

“Được, ngươi yên tâm đi, đan dược ta cần là Cửu Chuyển Hỗn Độn Đan, không phải tu vi ta quá thấp sao, nếu ta ăn Cửu Chuyển Hỗn Độn Đan, có thể trực tiếp đột phá đến Tiên Đế.”

“Ngươi mà luyện chế giúp ta, vậy ta nợ ngươi một đại nhân tình, ngươi yên tâm đi.”

Diệp Lăng dứt lời, Thiên Đan lão tổ ở đối diện khuôn mặt xanh mét, không chờ Diệp Lăng nói xong đã vỗ bàn phẫn nộ rống to.

“Ngươi điên à, Cửu Chuyển Hỗn Độn Đan, cái thứ kia là Thiên Đan, tuy ta được xưng là Thiên Đan lão tổ, nhưng ngươi thật sự cho rằng ta không gì không làm được à?”

“Hơn nữa, luyện chế Cửu Chuyển Hỗn Độn Đan cần Ngũ Hành bổn nguyên, tinh hoa thiên địa, ngươi trộm đâu ra?”

“Nếu ngươi đang phát điên thì đợi chữa khỏi bệnh rồi đến nói chuyện với ta, nếu không điên thì câm miệng lại!”

Thiên Đan lão tổ nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy người này điên rồi, Thiên Đan là chí bảo cường giả siêu việt Tiên Đế cũng vô cùng khát khao.

Thậm chí đan dược cấp bậc này đã có thể tự sinh ra linh trí, thậm chí hóa thân thành người, là tồn tại hiếm thấy nhất trong thiên địa.

Diệp Lăng cười hắc hắc, vỗ bả vai Thiên Đan lão tổ: “Lão gia hỏa nhà ngươi tính khí vẫn táo bạo như thế.”

“Ta đùa với ngươi thôi, ta chỉ cần chút Băng Tủy đan, mấy lão bà Hạ giới của ta cần dùng.”

Băng Tủy đan thích hợp cho nữ nhân tu luyện, hơn nữa không có tác dụng phụ, phỏng chừng sau khi mấy nàng sử dụng, tối thiểu cũng phải đột phá đến độ kiếp Kỳ.

Lúc này khuôn mặt Thiên Đan lão tổ mới hòa hoãn lại: “Cái này thì được, nói đi, cần bao nhiêu?”

Băng Tủy đan, Thánh Đan trung phẩm, mặc dù đắt giá, nhưng đối với Thiên Đan lão tổ mà nói thì có thể tiện tay luyện chế, không có gì quan trọng.

Diệp Lăng cười: “Không nhiều, tầm 1800 viên là được.”

“1800 viên? Ngươi coi nó thành kẹo sản xuất dây chuyền à, cút đi, 100 viên, thích thì lấy, không thì cút!”

Thiên Đan lão tổ ném ra một cái túi, bên trong chứa 100 viên Băng Tủy đan.

Nghĩ gì mà đòi 1800 viên, hắn coi lão thành người bán thuốc à, nghĩ vớ vẩn.

Diệp Lăng gật đầu cười, thịt châu chấu cũng là thịt, dù sao tốt hơn là không có.

“Hắc hắc, cái này coi như thù lao lão tử tìm đồ đệ cho ngươi.”

Không nói thì thôi, vừa dứt lời, Thiên Đan lão tổ đã tái mặt, nghiến răng nghiến lợi.

“Ngươi có câm đi được không? Ta nghe ngươi nói chuyện mà ngứa cả tai!”

Bình Luận (0)
Comment