Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 872 - Chương 873: Gọi Sư Thúc!

Chương 873: Gọi sư thúc!

Hai người không cãi nhau nữa, Thiên Đan lão tổ nghiêm túc hiếm thấy.

“Ngươi cẩn thận một chút, ngươi đắc tội quá nhiều người, ta cảm thấy hiện tại không ít người đã biết tu vi ngươi mất hết, đừng để kẻ nào hắc thủ.”

Thiên Đan lão tổ nói, ở cảnh giới như bọn họ có rất nhiều địch nhân, không kẻ nào dám nói mình không có vài kẻ địch.

Diệp Lăng gật đầu, mỉm cười: “Yên tâm đi, tuy hiện tại tu vi ta không tốt lắm, thế nhưng đừng quên ta chủ nhân Cửu Kiếp lãnh thổ!”

“Huống hồ, mấy nữ nhân nhà ta có thể bảo vệ ta, đến khi ta đột phá Tiên Đế, hắc hắc, ta cho ngươi biết, mấy kẻ dám mơ ước bảo bối của ta đều phải chết!”

Có kẻ có mưu đồ với Cửu Kiếp Cương Vực khi hắn chuyển thế, Diệp Lăng biết điều đó, hắn sẽ báo thù.

Thiên Đan lão tổ gật đầu: “Ta sẽ luyện chế cho ngươi một viên Cửu Chuyển Bất Diệt Đan, luyện chế xong sẽ đưa ngươi, dùng rồi ít nhất ngươi sẽ có khả năng tự vệ.”

Cửu Chuyển Bất Diệt Đan, cực phẩm Thánh Đan, dù là Thiên Đan lão tổ thì cũng phải dùng chút thủ đoạn, hiện tại Diệp Lăng khí lực mạnh mẽ, nếu dùng Cửu Chuyển Bất Diệt Đan vậy sẽ càng mạnh.

“Yên tâm đi lão gia hỏa, ta thì không có chuyện gì, mà ngươi thì nên cẩn thận một chút, ta nghe nói ngươi lại chọc không ít phiền phức.”

“Ngươi thật là, mặc dù thực lực không tồi, nhưng trong cảnh giới Cửu Kiếp Tiên Đế có khối người có thể uy hiếp được ngươi, nếu có chuyện gì không giải quyết được, hãy tới Cửu Kiếp Phủ.”

“Đến đây, ít nhất thì kẻ siêu việt cảnh giới Tiên Đế không dám dương oai ở chỗ của ta.”

Thiên Đan lão tổ mỉm cười, lắc đầu, thế lực lão chọc phải vô cùng cường đại, một vị địch nhân có thể xưng Hoàng, là một vị bá chủ kiêu ngạo tung hoành tam giới.

Hai người trò chuyện câu có câu không, hơn hai canh giờ trôi qua, Đạo Duyên Tiên Nhân đầu đầy mồ hôi đi ra, nhưng đuôi mày lại mang chút ý mừng.

“Tiền bối, đan đã luyện xong.”

Đạo Duyên Tiên Nhân đưa qua một viên Thanh Nguyệt đan, Thiên Đan lão tổ nhìn một chút, gật đầu: “Không tệ lắm, tốc độ luyện hạ phẩm Thánh Đan nhanh như vậy, chất lượng cũng tốt, rất khá.”

“Được rồi, ngươi giữ viên Thanh Nguyệt đan này lại tự dùng đi, đến đây, nếm thử xem rượu của lão tổ ta thế nào.”

Thiên Đan lão tổ tháo Tử Kim Hồ Lô bên hông đưa tới, Đạo Duyên Tiên Nhân nhìn Diệp Lăng, Diệp Lăng vui vẻ.

“Nhìn cái gì, còn không mau nhận lấy uống đi, ta cho ngươi biết, rượu này rất tinh túy, bên trong là tinh hoa luyện đan cả đời của lão gia hỏa kia đấy!”

“Uống rượu này rồi, ngươi phải đổi giọng gọi sư phó, ha ha!”

Đạo Duyên Tiên Nhân lập tức sững sờ, ông đại hỉ, vội vã cầm hồ lô uống một hớp lớn, trong nháy mắt, ông cảm giác lồng ngực mình ấm áp.

Từng luồng kỳ tư dị tưởng xông lên đầu, trong nháy mắt, Đạo Duyên Tiên Nhân cảm giác được vô số kinh nghiệm và thủ pháp tràn ngập đầu óc mình.

“Đa tạ sư tôn, đa tạ sư tôn!”

Đạo Duyên Tiên Nhân trực tiếp quỳ xuống dập đầu bái sư, ông biết, một ngụm rượu Thiên Đan lão tổ ban cho ông có lẽ phải dùng nửa đời người để phỏng đoán.

“Được rồi, ta dẫn hắn đi đây, có việc thì truyền âm cho ta là được, mà tuyệt đối đừng báo tin là ngươi đã chết.”

Thiên Đan lão tổ đứng dậy, vỗ bả vai Diệp Lăng, sau đó nói câu bảo trọng.

Đạo Duyên Tiên Nhân hít sâu một hơi, khom lưng với Diệp Lăng: “Cảm tạ Diệp Tiểu Ca, đại ân đại đức này ta cả đời khó quên!”

Ầm một tiếng, Thiên Đan lão tổ dùng hồ lô đập đầu Đạo Duyên Tiên Nhân, tiếng vang khiến Diệp Lăng nghe mà trong lòng run lên.

“Ca cái em gái ngươi, gọi sư thúc, hắn là sư thúc của ngươi, làm học trò của ta thì phải tôn sư trọng đạo, nếu dám gọi loạn bối phận lần nữa, lão tổ ta cắt đứt chân của ngươi!”

Thiên Đan lão tổ căm giận quát, Đạo Duyên Tiên Nhân ôm đầu, hốc mắt đã lóng lánh nước, vội vã đổi giọng gọi sư thúc.

Hai người đi rồi, Diệp Lăng không biết bọn họ đi đâu, nói chung lão gia hỏa này thuộc dạng người thích Vân Du Tứ Hải.

“Được rồi, về nhà tặng đan dược cho mấy phu nhân thôi.”

Diệp Lăng vươn người, sau đó xoay người đi hướng hậu viện.

Trong hậu viện, một đám nữ nhân vây quanh trong nhà, ồn ào náo nhiệt, hiển nhiên là đang nói chuyện phiếm.

Két một tiếng, Diệp Lăng đẩy cửa vào, hắn tức thì ngẩn người, trong phòng không chỉ có đám nữ nhân Trầm Nguyệt Tâm, mà mấy người Tây Vương Mẫu cũng ở đây.

“Ở đây cả sao? Có chuyện gì mà vây quanh đây hết vậy?”

Diệp Lăng đi tới, rồi hắn ngây ra, cái gì đấy, trên khuôn mặt Tây Vương Mẫu, Huyền Nữ, Phượng Khôi đều đang đắp mặt nạ, làm cái quỷ gì vậy?

“Ngươi cần gì, có chuyện gì thì nói, không thì đi đi, chúng ta đang thảo luận chính sự đây.”

Tây Vương Mẫu ngửa mặt lên, nàng sợ mặt nạ dưỡng da rơi xuống, Diệp Lăng ngây người, nàng ta đến Tiên Đế rồi, dùng mặt nạ thì có tác dụng chó gì.

“Ừ rồi, các ngươi cứ bận chuyện đi! Đây là Băng Tủy đan, Huyền Nữ ngươi giúp các nàng luyện hóa nhé.”

Diệp Lăng cảm thán một hơi, ném ra một túi Băng Tủy đan, sau đó xoay người rời đi, trong nhà, một đám nữ nhân tiếp tục nói chuyện.

“Thật là, đã Tiên Đế rồi còn cần dùng mặt nạ dưỡng da sao? Đùa à?”

Diệp Lăng chép miệng, sau đó đi hướng sườn viện, sườn viện chỉ có một gian phòng, trong viện, dưới một gốc cây đào, một thân ảnh yểu điệu ngồi ngay ngắn dưới tàng cây.

“Bạch Mai, đã quen chưa?”

Diệp Lăng đi tới bên cạnh Bạch Mai, chậm rãi nói, Bạch Mai mỉm cười xoay người, thương thế của nàng đã hồi phục, hơn nữa tu vi còn tiến thêm một bước, đột phá đến Kim Tiên Trung Kỳ.

“Chỉ chưa quen với thân phận của ngươi và việc ngươi có nhiều thê tử như vậy.”

Bạch Mai ám chỉ, Diệp Lăng xấu hổ cười nhún vai, không biết nên nói cái gì.

“Đúng rồi, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.”

Bạch Mai đột nhiên nói, nàng hít sâu một hơi: “Gia hương của ta ở Cực Tiên lãnh thổ, nhưng một ngày trước, bằng hữu trong tộc ta truyền âm cho ta, nói rằng trong lãnh thổ xuất hiện một kẻ đáng sợ, tu vi không cao, chỉ là Kim Tiên, tuy nhiên Đại La Kim Tiên lại không làm gì được gã.”

“Quan trọng hơn chính là, thời điểm gã chiến đấu lại xuất hiện hai kẻ y hệt, cực kì quỷ dị.”

“Tộc ta xảy ra một ít xung đột với gã, nhưng người mạnh nhất trong tộc ta chỉ có tu vi Đại La Kim Tiên, cho nên ta muốn hỏi xem có thủ đoạn nào chế phục được gã hay không?”

Diệp Lăng nghe vậy, rơi vào trầm tư, miêu tả như vậy có vẻ hơi khó hình dung, nhưng đột nhiên con ngươi hắn sáng lên, có vẻ đã nghĩ đến gì đó.

“Có phải trước đây Cực Tiên lãnh thổ là cấp bậc thánh địa, nhưng bây giờ chỉ là lãnh thổ trung đẳng đúng không.”

Diệp Lăng lẩm bẩm, đột nhiên hắn ngẩng đầu: “Không phải là gã đi ra rồi chứ?”

Gã?

Rốt cuộc là người nào mà khiến Diệp Lăng kinh ngạc như vậy.

Bình Luận (0)
Comment