Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 881 - Chương 882: Tên Khốn Đáng Đâm Ngàn Đao

Chương 882: Tên khốn đáng đâm ngàn đao

Trận chiến đầu tiên của Lôi Cung, Diệp Lăng tuyệt đối sẽ không đơn giản động thủ, không chỉ phải khiến người khác cảm thấy lóa mắt, còn phải khiến người ta sợ hãi, lập uy mới là mục tiêu chủ yếu.

“Vậy được, nếu ngươi đã hưng phấn như vậy, ta sẽ cho ngươi một cơ hội, trong vòng một tháng, hãy đột phá đến Đại La Kim Tiên, đến lúc đó ngươi tự thân mang binh!”

Diệp Lăng khẽ cười nói, Mãnh Hổ sững sờ, rồi kiên nghị gật đầu, hiện tại gã đã tích lũy đầy đủ, đối với gã mà nói, đột phá không phải là nan đề!

Diệp Lăng lại nói mấy câu với Bạch Mai và Mãnh Hổ rồi rời khỏi đại điện, hắn bảo Bạch Mai trong vòng một tháng tới phải làm việc khiêm tốn, tất cả mọi chuyện chờ hắn trở về rồi nói.

Hắn phải đi ra ngoài cùng Mạc Tinh một chuyến, đến nơi Phúc La Vương vẫn lạc để tìm về bảo bối y lưu lại.

Phúc La Vương không phải bị người giết hại, mà là tự mình chuyển thế trọng tu, tất cả bảo bối của y đều để lại trong một lãnh thổ trung đẳng.

Như vậy vừa không khiến cường giả mơ ước, cũng sẽ không xảy ra sơ xuất gì, sau khi Mạc Tinh đột phá đến Kim Tiên, ký ức của Phúc La Vương sẽ tái hiện.

Bây giờ Mạc Tinh nhờ được Diệp Lăng trợ giúp đã hòa hợp hai đoạn ký ức, dĩ nhiên, Phúc La Vương đã là quá khứ, bây giờ không có người tên là Phúc La Vương, chỉ có Mạc Tinh hay cười híp mắt.

Thương Lan lãnh thổ, lãnh thổ này cường đại hơn Thanh Thủy Cương Vực, chủ nhân nơi đây là Thương Lan Chiến Thần chiến lực vô song, đã là cấp bậc Tiên Tôn, trấn áp bốn phương.

Diệp Lăng và Mạc Tinh đi tới một dãy núi trong Thương Lan cương vực, dãy núi hoang vắng, không dấu chân người.

Trước một sơn động bị phong bế gắt gao, Mạc Tinh vẩy tay một cái, một luồng thần quang chậm rãi xuất hiện, sơn động lặng yên mở ra.

Hai người trực tiếp tiến vào, sau đó sơn động lại chậm rãi phong bế, Diệp Lăng không khỏi gật đầu: “Lão già này cẩn thận thật.”

Mạc Tinh đen mặt nhìn Diệp Lăng: “Dù thế nào thì đó cũng là kiếp trước của ta, hạ khẩu lưu tình được không.”

Kỳ thực Mạc Tinh vẫn hơi mâu thuẫn với chuyện này, y cho rằng mình chỉ là mình, không phải ai chuyển thế, cũng không kế thừa số mệnh người nào.

Thế nhưng đột nhiên phát tài thì không thể không cần, cũng không thể để người khác được lợi.

Hai người vào trong sơn động, trong đây, từng luồng thần quang ảm đạm chậm rãi chuyển động, tròng mắt Diệp Lăng trợn trừng.

“Con bà nó!! Mạc Tinh, ngươi kiếm lời lớn rồi!”

Diệp Lăng nuốt nước miếng, tròng mắt tỏa lục quang, vật Phúc La Vương lưu lại khiến hắn nhìn thấy cũng phải phát thèm.

Đối diện, trên một khoảng đất trống bày từng đống Tiên khí, kém nhất cũng là cực phẩm Tiên khí, thậm chí còn có Thần khí siêu việt Tiên khí.

Tối thiểu phải có chừng trăm kiện trở lên, tản ra Tiên Khí đáng sợ, làm cho cả không gian vặn vẹo.

Bên cạnh Tiên khí là đan dược, đặt trên một cái mâm Thúy Ngọc lớn, đan dược kém nhất là trung phẩm Thánh Đan, thậm chí có cả cực phẩm Thánh Đan.

Diệp Lăng vô cùng kích động, trong đống đan dược có một viên thần dược, đây chính là đan dược nghịch thiên sản sinh ra linh trí.

Đan dược đỏ bừng, bốn phía tỏa hỏa quang xông thiên, chậm rãi tản ra khí tức đáng sợ, làm cho trái tim Diệp Lăng và Mạc Tinh đều run rẩy.

“Đây không phải là Hỏa Vân Thần Đan chứ? Má, vận khí của Phúc La Vương thật nghịch thiên, may mà hắn tự sát, không chắc ông trời cũng phải đánh chết tên Yêu Nghiệt này!”

Diệp Lăng kinh ngạc than thở, Hỏa Vân Thần Đan ẩn chứa bổn nguyên Hỗn Độn Hỏa, nếu Diệp Lăng dùng nó, có thể dễ dàng đột phá đến Kim Tiên Hậu Kỳ, thậm chí là đỉnh phong.

“Hắc hắc, Mạc Tinh, Hỏa Vân Thần Đan này xem như thù lao cho ta đi, ta không cần thứ khác.”

Diệp Lăng cười, Mạc Tinh đen mặt: “Khẩu vị của ngươi lớn quá đấy.”

Còn chưa dứt lời, Diệp Lăng đã lao lên bắt lấy Hỏa Vân Thần Đan lóe ra ánh lửa kia.

“Hắc hắc, lão tử ta không khách khí đâu, huynh đệ chúng ta khách sáo làm gì!”

Dứt lời, Diệp Lăng ném vào trong miệng, trong nháy mắt, con ngươi hắn tỏa ra ánh lửa, Tiên Lực điên cuồng rít gào trong cơ thể.

“Con bà nó!! Ngươi là tên khốn kiếp! Đây là bảo bối của ta!”

Mạc Tinh trơ mắt nhìn cái tên không biết xấu hổ này, vậy mà khách cướp đồ chủ, làm y ghét đến ngứa răng.

Sau đó, Diệp Lăng khép hờ mắt, xếp bằng ngồi dưới đất, bắt đầu tiêu hóa Hỏa Vân Thần Đan, trong đan dược ẩn chứa Hỗn Độn Chi Khí nồng nặc, dù là Cửu Kiếp Tiên Đế thì cũng phải chém giết chí tử mới có thể đạt được một viên.

Trong nháy mắt, hắn thi triển Cửu U Đế Công, điên cuồng cắn nuốt từng cỗ Tiên Khí và Hỗn Độn Chi Khí nồng nặc, tu vi Diệp Lăng điên cuồng tăng lên.

Mạc Tinh cắn răng, nhìn Diệp Lăng đã bắt đầu luyện hóa Hỏa Vân Thần Đan, cắn răng mắng câu không biết xấu hổ, sau đó y vội vã chỉnh lý bảo bối Phúc La Vương lưu lại.

Cực phẩm Tiên khí cùng với Thần khí có chừng hơn một trăm hai mươi món.

Tiên Thạch thì nhiều không kể xiết, riêng cực phẩm Tiên Thạch số lượng đã không dưới ngàn vạn, quả thực là còn giàu hơn Cửu Kiếp Tiên Đế bình thường.

Đan dược chất thành đống, Mạc Tinh không thèm kiểm tra, trực tiếp ném vào trong Trữ Vật Giới Chỉ.

Trước mắt Mạc Tinh là một kiện Tằm y tản ra bạch quang êm dịu chậm rãi lưu động, món Tằm y này lai lịch rất lớn, là một kiện Kỳ Bảo.

Dù bị công kích thế nào, nó đều có thể suy yếu một nửa uy lực, là Tiên khí quan trọng giúp Phúc La Vương bảo toàn tánh mạng.

Cạnh Tằm y là một thanh trường thương, trường thương nhập Long, mặc vân thân thương, mũi thương sắc bén, là một kiện Thần khí.

Nói chung ở đây, chỉ tính riêng ngàn vạn viên cực phẩm Tiên Thạch cũng đã là một món tài sản khổng lồ.

Cộng thêm vô số Tiên khí, Thần khí, đan dược thì lại càng khó xác định giá trị.

Còn chưa kể vốn có một viên Thần Đan khiến Cửu Kiếp Tiên Đế cũng phải nổi điên, kết quả bị Diệp Lăng nhanh tay nuốt mất.

Hỏa Vân Thần Đan này, dù là khi Diệp Lăng ở thời kỳ đỉnh cao thì cũng chưa dùng được mấy lần chứ đừng nói là hiện tại.

Ầm!

Sau khi Mạc Tinh vừa cất hết bảo bối, khí tức Diệp Lăng điên cuồng đột phá!

Trong nháy mắt, Diệp Lăng trực tiếp đột phá đến Kim Tiên Hậu Kỳ.

Mà quan trọng hơn là không có cái gọi là di chứng sau khi đốt cháy giai đoạn, chỉ như tiến dần từng bước, khí tức Diệp Lăng vẫn đang tiếp tục bộc phát.

“Đột phá! Đột phá!”

Đột nhiên Diệp Lăng mở mắt, Tiên Khí xông ra từ hốc mắt hắn, quả là xa xỉ dư thừa tới cực điểm.

Cửu U Đế Công đang điên cuồng thôn phệ nhưng lại có cảm giác không thể tiêu hóa hết.

Ùng ùng!

Cảnh giới của Diệp Lăng lại buông lỏng một lần nữa.

Giờ khắc này, tu vi Diệp Lăng đã hoàn toàn vững chắc ở Kim Tiên đỉnh phong!

“Con bà nó!! Tên khốn đáng đâm ngàn đao, đây là đồ của lão tử!”

Mạc Tinh gào khóc rống to, đáng lẽ kẻ đột phá đến Kim Tiên đỉnh phong phải là y mới đúng!

Bình Luận (0)
Comment