Vốn là chí bảo của mình, đáng lẽ mình sẽ đột phá đến Kim Tiên đỉnh phong, nhưng hiện nay lại phải trơ mắt nhìn tên khốn kia hưởng lợi.
Khí tức Diệp Lăng vẫn đang bạo phát, từng luồng hỏa diễm cuộn trào trong tròng mắt hắn.
Hỏa Vân Thần Đan là bảo bối mà Cửu Kiếp Tiên Đế cũng khó cầu, trong đó có Hỗn Độn Chi Khí, Bản Nguyên Ngũ Hành Hỏa, đều là thứ có thể khiến Tiên Đế phát cuồng.
Bây giờ, Diệp Lăng cảm giác Tiên Khí của mình như một đám lửa điên cuồng bùng cháy.
Lực lượng của hắn đã được gia trì bằng lực lượng Hỏa Chi Bản Nguyên, nói cách khác, sau này công kích của hắn sẽ cuồng như liệt hỏa, lực sát thương tăng mạnh.
“Con bà nó!! Không phải chứ, đừng nói tên đáng chết này sẽ đột phá đến Đại La Kim Tiên a, nếu vậy lão tử sẽ làm thịt hắn!”
Mạc Tinh nghiến răng nghiến lợi, tròng mắt xám ngắt, trước mặt y, khí thế Diệp Lăng vẫn cuồn cuộn như vũ bão.
Ầm!
Khí tức cảu hắn lại tăng lên, nhưng không hề đột phá, chỉ vững vàng dừng ở nửa bước Đại La.
Nhưng như vậy đã đủ để nói là kinh khủng, nếu Diệp Lăng muốn, Hỏa Vân Thần Đan cũng đủ để hắn đột phá đến cảnh giới Đại La Kim Tiên.
Nhưng cảnh giới muốn ổn thì không thể vội vàng đột phá như thế, nếu không sẽ bất lợi cho việc tu luyện sau này.
Lúc này, Cửu Đại Tiên Anh của Diệp Lăng đang dâng tràn từng luồng hỏa diễm, ngọn lửa đỏ bừng, nóng cháy vô biên.
Từng đạo Hỗn Độn Chi Khí bạch sắc cũng đang quấn quanh Tiên Anh của Diệp Lăng, Tiên Lực của hắn đã xảy ra biến hóa long trời lở đất.
Nếu như nói trước đây Tiên Lực của hắn là một, thì hiện tại đã là hai, thậm chí là ba, hơn nữa còn là tất cả Cửu Đại Tiên Anh đều trở nên cường đại.
Lúc này Diệp Lăng cảm thấy cả người thư sướng, lỗ chân lông toàn thân đều mở ra, điên cuồng hấp thu Tiên Khí trong thiên địa.
“Thật thống khoái!”
Diệp Lăng mở mắt, một mắt ẩn chứa lôi quang, tia sét lóe lên, tản ra khí tức uy nghiêm đáng sợ.
Một mắt ẩn chứa hỏa diễm, ngọn lửa ngùn ngụt, tỏa ra khí tức hủy diệt.
Mạc Tinh nghiến răng nghiến lợi nhìn Diệp Lăng, hừ lạnh một tiếng, Diệp Lăng cười hắc hắc, tỏ vẻ rất ngại ngùng.
Đúng lúc này, trước mặt Mạc Tinh đột nhiên xuất hiện một chùm năng lượng bảy màu lơ lửng giữa không trung.
Thần quang lóng lánh, năng lượng tinh thuần tới cực điểm, Diệp Lăng nhìn chằm chằm, suýt nữa đã rớt nước miếng.
“Cái quái gì vậy? Phúc La Vương lưu lại sinh mệnh bổn nguyên ư, hắc hắc, Mạc Tinh, chúng ta có phải huynh đệ tốt của nhau không?”
Diệp Lăng kinh ngạc không gì sánh được, đoàn năng lượng này tuyệt đối là sinh mệnh bổn nguyên Phúc La Vương lưu lại trước khi tọa hóa, đây chính là chí bảo, ngưng tụ Tiên Lực cả đời của một Tiên Đế.
Nghe lời Diệp Lăng nói, Mạc Tinh lậc tức nóng nảy: “Diệp Lăng! Lão tử cho ngươi biết, ngươi mà dám cướp, dù ta chết thì cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
“Ngươi là tên khốn kiếp, tên lưu manh trời đánh, ngươi thử xem? Nếu ngươi dám, lão tử ta liều mạng với ngươi!”
Mạc Tinh kêu to, Diệp Lăng cười không có ý tốt, nhưng sau đó, hắn đột nhiên trừng mắt, cảm giác được một lực lượng không thể chống cự bao vây lấy hắn.
“Con bà nó!! Phúc La Vương! Tên tiểu nhân vắt cổ chày ra nước, có một đoàn sinh mệnh bổn nguyên thôi có cần phải cẩn thận như thế không?”
“Lão tử ta là ai, ta là Tiên Đế, ta thèm cướp chút xíu sinh mệnh bổn nguyên đó của ngươi sao? Có gan thì ngươi mang ta trở lại đi, xem ta có cướp hay không?”
“Ngươi phải cho ta một cơ hội để chứng minh mình là chính nhân quân tử chứ, ta đâu phải tiểu nhân đâu!”
Diệp Lăng điên cuồng rống, nhưng vẫn bị dời ra ngoài động phủ, Mạc Tinh thấy vậy thì cười lên ha hả.
“Đáng lắm! Tên khốn kiếp không biết xấu hổ nhà ngươi, đồ của tiểu gia ta mà cũng muốn cướp!”
Mạc Tinh xoa xoa tay, sau đó, đoàn sinh mệnh bổn nguyên chậm rãi nhảy lên, bay thẳng vào cơ thể Mạc Tinh.
Trong cơ thể Mạc Tinh dâng trào khí tức, không ngừng chấn động, dường như muốn tràn ra bên ngoài cơ thể.
Cơ thể Mạc Tinh lóe lên thất thải thần quang, con ngươi y từ từ nhắm lại, chậm rãi ngồi xuống mặt đất.
Ngoài cửa động, Diệp Lăng đen mặt nhìn hang động phong bế chặt chẽ, hắn nghiến răng nghiến lợi: “Khốn kiếp, sao ki bo thế chứ!”
“Không phải chỉ là một đoàn sinh mệnh bổn nguyên thôi sao, lão tử ta không thèm, ta chỉ muốn chứng minh rằng mình là quân tử, ai biết ngay cả một cơ hội mà ngươi cũng không cho ta.”
Diệp Lăng ủy khuất, hắn chưa từng hặp kẻ bụng dạ hẹp hòi như vậy bao giờ, không phải là chỉ ăn một viên Thần Đan của y thôi sao, sao lại tính toán chi li như thế.
“Ai, người tay ngắn cắn người miệng mềm, vẫn là canh cửa cho người ta thôi, một đoàn sinh mệnh bổn nguyên như vậy không biết phải hấp thu bao lâu đây.”
Diệp Lăng lắc đầu, xếp bằng ngồi dưới đất, thi triển Cửu U Đế Công bắt đầu hấp thu Tiên Lực.
Hắn cũng thi triển tinh thần lực, phòng ngừa có người quấy rối hoặc xuất hiện cái gì ngoài ý muốn.
Thời gian chậm rãi trôi qua, chớp mắt đã qua 10 ngày, đối với Tiên Giới mà nói, 10 ngày quá ngắn, tưởng chừng như chỉ trong nháy mắt.
Dù sao khái niệm thời gian của Tiên Giới đều tính bằng trăm năm, tỷ như ước hẹn mười năm tranh Hồng Ma cương vực, với Tiên Nhân thì cũng chẳng lâu lắm.
Một ngày này, mưa dông gió giật, Diệp Lăng ngồi ở cửa động, quanh thân Kim Quang rực rỡ, mưa rơi xuống xối xả, nhưng không thể thấm ướt Diệp Lăng.
Đột nhiên, Diệp Lăng mở mắt, trong con ngươi lặng yên lóe ra một tia sáng, hắn cảm giác được, cách đó không xa đang có hai người tới đây.
Một người Kim Tiên đỉnh phong, một người Đại La Kim Tiên sơ kỳ! Bọn họ hùng hổ, Tiên Lực cuồn cuộn.
Diệp Lăng vung, tay Nguyên Thủy Kiếm Thai xuất hiện, kiếm quang âm trầm đáng sợ, dù trong mưa dông gió giật thì vấn rất chói mắt.
Hai cường giả kia vọt tới, thấy Diệp Lăng ở trước cửa hang thì sửng sốt.
“Đại ca, không ổn, có khi nào có người nhanh chân đến trước hay không?”
Kẻ nói chuyện là cường giả Kim Tiên đỉnh phong, thần sắc nghiêm nghị, gã đã phát hiện cửa động này, muốn đi vào nhưng không thể mở ra động khẩu.
Vì vậy gã đoán trong này có bảo vật gì đó, nên vội vã trở lại Thương Lan lãnh thổ tìm đại ca chính mình, nhằm trở lại xâm nhập động phủ tìm tòi kết quả.
Sắc mặt tên Đại La Kim Tiên ầm trầm, trong tay cầm một thanh trường thương, gã cười lạnh: “Ngươi đã tiến vào chưa?”
Diệp Lăng gật đầu: “Vào rồi, thì sao?”
“Nếu vậy, ta cho ngươi hai con đường!”
“Một, giao tất cả những gì ngươi lấy được trong đó ra.”
“Hai, ngươi nhất định phải chết!”