Ba ngày sau, bên ngoài Bạch Vân Thành, trăm tên Kim Tiên lơ lửng, khí tức đáng sợ bao phủ toàn thiên địa, sát khí tận trời
Mãnh Hổ cầm một thanh đơn đao ngăm đen trong tay, mình trần, đằng đằng sát khí, cười dữ tợn nhìn thành trì vô cùng yên lặng trước mặt.
Rầm rầm, mấy bóng người phi lướt đến giữa không trung, người cầm đầu tu vi nửa bước Đại La, nhìn một màn trước mắt, sắc mặt y tái xanh.
“Chư vị, Bạch Vân Thành ta không có thù oán gì với chư vị, đây là ý gì?”
Người nói chuyện là Bạch Vân Thành Chủ, thấy một màn như vậy, y cũng kinh hãi.
Chiến trận lớn như vậy, Đại La Kim Tiên tự mình dẫn đội, thậm chí cường giả Kim Tiên đỉnh phong không dưới 10 người, hơn nữa mỗi người đều chiến ý đằng đằng.
Trái lại, trong Bạch Vân Thành, đệ tử tông môn bọn họ đều mang vẻ mặt cầu xin, nào có ai từng gặp tràng cảnh bực này.
“Không oán không cừu, chỉ là cản đường Lôi Cung ta thôi, phụng mệnh Cung Chủ, thảo phạt Bạch Vân Thành!”
“Nếu chịu quy hàng Lôi Cung ta, sẽ tha cho các ngươi một mạng, nếu không, huyết tẩy Bạch Vân Thành!”
Mãnh Hổ chậm rãi nói, trong giọng nói ẩn chưa một luồng khí tức điên cuồng rít gào, chiến ý đã ngưng tụ tới cực hạn, con ngươi tản ra sát cơ đỏ đậm.
“Bạch Vân Thành ta cũng không phải dễ khi dễ, mặc dù hiện nay Hồng Ma lãnh thổ đại loạn, nhưng Bạch Vân Thành ta không phải hạng miêu cẩu muốn làm gì thì làm! Nếu chọc tới ta, chúng ta sẽ lưỡng bại câu thương cùng các ngươi!”
Bạch Vân Thành Chủ tức giận quát, nói cái quái gì vậy, câu nói đầu tiên đã muốn ta đầu hàng, có đơn giản như vậy sao, ta làm nên gia nghiệp lớn như vậy dễ lắm chắc.
Y cũng không đánh giá Lôi Cung đê tiện hay không, hiện nay Hồng Ma cương vực chính là như vậy, bất kể là ai, cho dù là Tứ Đại Tông Môn thì cũng từng trải một màn như thế.
Bởi vì đến cuối cùng, chủ nhân của Hồng Ma cương vực chỉ có một, các thế lực còn lại hoặc là khuất phục, hoặc là bị diệt.
“Nếu vậy thì còn đàm luận cái rắm, các huynh đệ, giết cho ta!”
Rống, Mãnh Hổ gầm lên, giơ tay lên chém một đao, trong không trung, Đao Mang điên cuồng giáng xuống, lực lượng mạnh mẽ trực tiếp phá hủy toàn bộ cửa thành.
“Giết!”
Giữa không trung, hơn trăm cường giả điên cuồng rống lên, từng đạo thần thông cường đại phóng ra, từng món Tiên khí tản ra sát cơ đáng sợ.
Trong nháy mắt, toàn bộ thiên địa chỉ còn giết chóc, Mãnh Hổ dẫn người trực tiếp giết đi vào, cường giả Bạch Vân Tông nào phải đối thủ của đám sài lang này.
“Lôi Cung uy vũ, đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, giết!”
Mãnh Hổ hét lên, gã như Thần Ma du tẩu trên thế gian, cường thế tới cực điểm, đơn đao trong tay điên cuồng bổ xuống Bạch Vân Thành Chủ trước mặt.
Thiên La Hoa Cái còn chưa từng xuất hiện, điều Mãnh Hổ muốn chính là trực tiếp giết chết tên trước mắt này, những thứ khác đều không quan trọng.
“Ngươi quá cuồng vọng, dù là Đại La sơ kỳ thì sao, ta không tin ngươi có thể giết ta!”
Bạch Vân Thành Chủ rống giận, thân thể chấn động, từng đạo khí tức bạch sắc tràn đầy huyền diệu tràn ngập thiên địa, tạo thành một Thiên Võng khổng lồ, rơi thẳng xuống Mãnh Hổ.
Đáng tiếc, Mãnh Hổ ngẩng đầu cười, trở tay chém một đao, ánh đao mạnh mẽ lao ra, trong nháy mắt đã đánh nát Thiên Võng.
“Bạch Vân Thành hôm nay tất vong, ngươi làm vậy cũng chỉ là giãy dụa vô ích mà thôi, chết đi!”
Mãnh Hổ dậm chân, giơ đao chém mạnh, trong không trung, một Mãnh Hổ hắc sắc xuất hiện, trong con ngươi tản ra hào quang lạnh lẽo không chút sinh cơ.
“Hống Hổ Đầu Trảm, giết!”
Mãnh Hổ điên cuồng hét lên, cánh tay hung hăng bổ xuống, ánh đao kèm theo Mãnh Hổ điên cuồng lao về phía Bạch Vân Thành Chủ.
Răng rắc, nửa bầu trời như sắp vỡ nát vì một đao này, Bạch Vân Thành Chủ trợn to mắt, khuôn mặt trắng bệch, muốn lui lại nhưng đã chậm.
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, toàn bộ thiên địa chìm trong u quang tối tăm, thời khắc hắc quang giáng xuống, thi thể Bạch Vân Thành Chủ trực tiếp rớt xuống mặt đất.
“Bạch Vân Thành Chủ đã chết, người phản kháng, giết không tha!”
Mãnh Hổ cầm đao mạnh mẽ quát, thanh âm chấn động thiên địa, người Bạch Vân Thành hoàn toàn choáng váng, Bạch Vân Thành Chủ là Thành Chủ mạnh nhất của bọn họ.
Bây giờ Thành Chủ đã chết, bọn họ còn liều mạng chống cự thì có tác dụng gì, không bằng giữ mệnh, vì vậy sau đó, bọn họ ném Tiên khí xuống đất đầu hàng.
Bạch Vân Thành thất thủ trong vòng một ngày, Mãnh Hổ lướt nhìn thiên địa, cười lạnh một tiếng, nâng tay gào to: “Lôi Cung vô địch!”
“Vô địch! Vô địch!”
Người Lôi Cung đều điên cuồng hét lên, cao giọng rống, thanh âm chấn động thương khung, xông thẳng mây xanh.
Dưới Thanh Vân Sơn, Kim Triển chắp hai tay sau lưng, băng lãnh nhìn ngọn núi cao vút trước mắt, người Thanh Vân Sơn đứng trên quảng trường như lâm đại địch.
Cường giả Đại La trung kỳ ở Hồng Ma lãnh thổ cũng là cường giả một phương.
Hơn nữa phía sau hắn ta có gần 200 cường giả, vừa nhìn đã biết là không có ý tốt, đột nhiên xông lên huyết tẩy Thanh Vân Sơn cũng không phải là chuyện bất khả thi.
“Đường chủ, hay các huynh đệ tấn công trước, cũng là để lập uy, ta nghe nói Mãnh Hổ đường đã đánh hạ Bạch Vân Thành!”
Một bên, một gã cường giả nửa bước Đại La đi tới bên người Kim Triển nhẹ giọng nói, con ngươi Kim Triển tức thì sáng lên, lắc đầu.
“Không đánh mà thắng, như vậy mới là trí giả.”
Kim Triển chỉ đầu của mình, đúng lúc này, hai vị cường giả Đại La sơ kỳ đang đi lên Thanh Vân Sơn, nhìn thấy Kim Triển thì hít sâu một hơi, khuôn mặt lộ vẻ phức tạp.
“Kim Triển huynh, chẳng lẽ nhất định phải đi con đường này?”
Hai người là cường giả ở phụ cận, quen biết Kim Triển, giao tình thì rất bình thường.
Kim Triển gật đầu: “Đây là lệnh của Cung Chủ, ta không thể cự tuyệt.”
“Huống hồ, trong lần đại loạn này, Thanh Vân Sơn tuyệt đối không thể tồn lưu, phúc lợi của Lôi Cung ta là số một ở Hồng Ma thành, các ngươi nhất định sẽ không hối hận.”
“Nếu không, chúng ta chỉ có thể huyết tế binh khí.”
Kim Triển chắp tay lắc đầu, trong con ngươi lóe ra sát cơ.
Hai người kia hít sâu một hơi, nhìn nhau, gật đầu.
“Nếu vậy, Thanh Vân Sơn ta quy thuận Lôi Cung!”
Nói xong, người đứng sau lưng Kim Triển đều giơ tay hô to, hưng phấn gầm thét.
Mà lúc này, trong Phá Quân môn đã máu chảy thành sông, thân thể Hải Đông Thanh loang lổ vết máu, sắc mặt hơi trắng, trước mặt hắn ta, môn chủ Phá Quân Môn đã vẫn lạc.
Chiến trường Phá Quân môn vô cùng thảm liệt, cường giả Lôi Cung mười người thì có năm người bị thương, đây còn là kết cục sau khi có Diệp Phi dẫn người trợ giúp ám sát.
Khối xương khó gặm nhất này bây giờ đã bị Hải Đông Thanh liều chết đánh hạ!
Trong vài ngày ngắn ngủn, uy danh Lôi Cung vang vọng Hồng Ma lãnh thổ!