Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 889 - Chương 890: Diệp Bình Thành Tiên

Chương 890: Diệp Bình thành Tiên

Diệp Bình thiên phú rất cao, tối thiểu là được Tây Vương Mẫu khen không dứt miệng.

Nếu không phải bởi vì Diệp Bình ở Hạ Giới hơn một năm, thì đã sớm đột phá thành Địa Tiên.

Dù sao ở Tiên Giới đã từng có hài tử của Tiên Đế vừa sinh ra đã là tiên nhân, bởi vì huyết mạch cường đại, nên chuyện này không hiếm thấy ở Tiên Giới.

Bây giờ Diệp Bình đã sắp đột phá, mà Diệp Lăng lại bế quan, mọi người sẽ không ở bên ngoài chờ đợi Diệp Lăng.

Không chỉ là Diệp Bình, ba người Diệp Vô Đạo, Ngạo Hồng Trần, Thần Phong cũng đều thành công đột phá đến cảnh giới Địa Tiên.

Thậm chí Ngạo Hồng Trần và Diệp Vô Đạo đã đột phá đến Thiên Tiên, mà Thần Phong cũng đột phá đến cảnh giới Địa Tiên hậu kỳ.

Còn Tiểu Hắc, Tiểu Bạch, Kim Mao Hống, nhờ sự trợ giúp của Tây Vương Mẫu, bây giờ ba Đại Yêu thú đã thành công đột phá đến Kim Tiên Hậu Kỳ.

Đặc biệt là Tiểu Bạch và Kim Mao Hống, bọn chúng có chủng quần khổng lồ chống đỡ, được hai vị lão tổ trợ giúp, hai người còn đột phá đến cảnh giới nửa bước Đại La.

Còn Tiểu Hắc, Tây Vương Mẫu không bạc đãi nó, bây giờ cũng rất mạnh, tu vi Kim Tiên Hậu Kỳ cộng thêm khí lực đặc thù, sức chiến đấu đã tương đương với Tiểu Bạch.

Nói cách khác, hiện nay thành viên nòng cốt của thế lực Diệp Lăng đã có hình thức ban đầu, tuy nhiên đám người Ngạo Hồng Trần còn quá yếu.

Mà có thể tưởng tượng, dưới sự trợ giúp của Cửu Kiếp Cương Vực và Diệp Lăng, thành tựu của bọn họ sẽ không quá thấp.

Mà hết thảy đều nhờ đời trước Diệp Lăng phấn khởi liều chết chiếm được, đời này mới có thể tùy ý hưởng dụng, đây là điều hắn nên được, không phải nhờ vận khí.

“Mẹ, con thấy cha về xong liền vào cái tháp kia, có vẻ rất gấp gáp, không phải là có chuyện gì chứ?”

Trong một cái viện, Ninh Mộc Lang vẻ mặt ngưng trọng hỏi Ninh Ngọc San, Ninh Ngọc San lắc đầu: “Không sao, yên tâm đi, con còn không biết bản lĩnh cha con ư?”

“Hắn là cá chạch đệ nhất thiên hạ, trốn giỏi lắm, người bình thường đúng là không bắt được hắn, nếu không sao hắn lừa gạt được mẹ tới tay đây.”

Ninh Ngọc San chậm rãi cười nói, Diệp Phong lặng lẽ tới gần Ninh Ngọc San: “Dì, sao con lại nghe nói ban đầu là dì cưỡng ép cha con nên mới thành đôi nhỉ?”

“Cút đi, tên nhóc hư đốn này, xem ta có đánh chết ngươi không!”

Ninh Ngọc San tức thì chửi ầm lên, đám nữ nhân chung quanh đều cười ha hả, Diệp Phong và Diệp Lương là nhi tử của Lưu Xảo và Lâm Vũ Tình, bây giờ cũng thọ tẫn đi tới Tiên Giới.

“Các ngươi đừng đùa, ngươi xem đại ca của các ngươi kìa, bây giờ đã sắp đột phá đến Địa Tiên.”

“Sau này tu luyện cho tốt, lúc nào đột phá tới Địa Tiên thì mới có thể ra ngoài lưu lạc, đừng làm mất mặt cha ngươi, nếu không, các ngươi sẽ bị phạt đấy!”

Trầm Nguyệt Tâm lắc đầu nói, một đám nhóc liên tục gật đầu, không dám nói lớn tiếng.

Trầm Nguyệt Tâm cực kì có uy với đám nhóc, kể cả nhi tử của nàng là Diệp Viêm thì cũng không dám ho he.

Đúng lúc này, trong không trung vang lên tiếng nổ, một đạo tiên lôi xẹt qua giữa trời quang, mọi người đều sửng sốt.

Tiểu Bạch bay thẳng đến, nói cho mọi người đây là Diệp Bình đang Độ Kiếp, Alice ngồi không yên, đây là nhi tử của nàng, bây giờ đang Độ Kiếp, sao nàng không lo lắng cho được.

Nửa ngày sau, dưới sự chú ý của cả đám người, Diệp Bình Độ Kiếp thành công, cả người Tiên Khí quấn quanh, cực kì uy nghiêm.

Đương nhiên nhóc vẫn chỉ mang dáng dấp đứa trẻ vài tuổi, mà lại là đại ca của một đám đã sống hết một đời ở Hạ Giới, ngươi nói xem có nực cười không?

“Hắc hắc, các tiểu tử, ta cho các ngươi biết, các ngươi phải tu luyện thật tốt, hãy lấy đại ca ta làm tấm gương đi.”

“Người thấy có đúng không Tây Vương Mẫu mụ mụ, Huyền Nữ mụ mụ, Phượng Khôi mụ mụ.”

Diệp Bình ngọt ngào gọi, ba đại Chủ Mẫu liên tục gật đầu, các nàng đã coi Diệp Bình trở thành con trai ruột của mình.

Những đứa con khác tuy cũng là nhi tử của Diệp Lăng, nhưng lúc tới đây đều là lão giả lưng còng, chỉ có Diệp Bình từ lúc một tuổi đã được đưa tới.

Cảm tình tuyệt đối không giống nhau, ba đại Chủ Mẫu tuyệt đối thiên vị Diệp Bình.

Trong một góc của Cửu Kiếp Phủ, Tiểu Hắc, Tiểu Bạch, Kim Mao Hống ngồi trong góc, gương mặt phiền muộn.

“Ca, chúng ta không thể trốn ở đây mãi, chờ Diệp Lăng đi ra, chúng ta có nên theo hắn ra ngoài chém giết không?”

“Chúng ta là Yêu Tộc, không phải sủng vật, sao có thể bị nuôi nấng chăm sóc như vậy, chúng ta phải chiến đấu, nếu không một thân huyết mạch không phải là lãng phí sao?”

“Đúng vậy, chờ mấy ngày nữa Diệp Lăng đi ra, chúng ta liền đi theo, nếu hắn không cho chúng ta đi, chúng ta liền tuyệt thực phản đối!”

Ba Đại Yêu thú đều gật đầu, nhưng Tiểu Hắc xấu hổ nhìn Tiểu Bạch và Kim Mao Hống: “À ừm, tuyệt thực không tốt đâu, đói bụng khó chịu lắm.”

“Ngươi mà nói nữa, hai chúng ta sẽ vứt ngươi xuống sông hộ thành cho bơi mấy vòng đó có tin không, ngươi có chút tôn nghiêm đi được không?”

“Suốt ngày nghĩ đến ăn, ta thấy ngươi chính là thú cưng, chẳng có tự trọng chút nào.”

Ba Đại Yêu thú nghiến răng nghiến lợi, đã sắp một năm, cả ngày ở trong Cửu Kiếp Phủ cũng chán.

Giết!

Phải ra ngoài giết chóc thì mới có thể thể hiện ra sự đáng sợ của yêu tộc chúng nó, nếu không, làm sao khoe ra được sự cường đại của bọn chúng đây.

“Chúng ta có phải hóa thành hình người hay không? Như vậy đi theo Diệp Lăng cũng dễ hơn.”

Kim Mao Hống bất chợt nói, Tiểu Hắc Tiểu Bạch sững sờ, rồi ói ra một bãi nước miếng.

“Chúng ta là Yêu Tộc vĩ đại, nếu ngươi muốn biến thành hình người thì tự biến đi, có chết lão tử cũng không thay đổi.”

Làm Yêu Tộc, chúng nó vẫn có tôn nghiêm, làm sao có thể bán đứng thân thể cao quý mang huyết mạch tôn quý của chính mình được.

Diệp Lăng ở trong tháp thời gian không biết chuyện này, bây giờ hắn đã đến giai đoạn mấu chốt.

Ở trong tháp thời gian, hắn đã vượt qua 9 năm, bên ngoài mới là 9 ngày.

Trong 9 năm này, hắn thông hiểu toàn bộ đạo lí sau những lần đột phá trong một năm qua, cũng không ngừng thôi toán mấy đại thần thông.

Tinh thần lực, ý thức lực, tu vi, khí lực, đều có bước tiến dài.

Diệp Lăng như bức tượng, ngồi im không nhúc nhích, thậm chí ngay cả hô hấp cũng khó mà cảm giác được, hắn như một xác chết ngồi xếp bằng trong tháp.

Từng luồng thần quang ảm đạm không ngừng quấn quanh thân thể hắn mới chứng tỏ được rằng hắn còn sống, còn chưa chết.

Đột nhiên, Diệp Lăng mở mắt, trong con ngươi lóe ra một luồng tinh quang sâm nhiên.

Ầm!

Đúng lúc này, trong cơ thể Diệp Lăng, một luồng khí tức đáng sợ điên cuồng tràn ra.

Bình Luận (0)
Comment