Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 896 - Chương 897: Họa Thủy Đông Dẫn

Chương 897: Họa Thủy Đông Dẫn

Nhìn Sinh Tử Kiều hẹp dài, gương mặt Mạc Tinh hiện vẻ quyết tâm, nhưng đáy lòng run run.

“Diệp Lăng, em gái nhà ngươi, ngươi muốn lão tử đi chết ư, tại sao ngươi không xung phong đi đầu!”

Mạc Tinh nghiến răng nghiến lợi nói, đột nhiên, trên một Sinh Tử Kiều gần đó, một tên cường giả Đại La Trung Kỳ bị một đạo sấm sét đánh ngã trên mặt đất, Mạc Tinh sợ hãi hai chân mềm nhũn.

“Đi đi, ngươi sợ cái quái gì, ngươi quên mình có vận khí nghịch thiên à, nhanh lên!”

Diệp Lăng đạp một cước đá bay Mạc Tinh, Mạc Tinh lảo đảo một cái đã đi đến Sinh Tử Kiều.

“Liều mạng, lão tử không tin hắn còn có thể làm gì được ta!”

Mạc Tinh tức giận quát, cũng là động viên chính mình, y thật sự sợ mình run rẩy một cái liền mất mạng.

Trên Sinh Tử Kiều, Mạc Tinh run rẩy đi tiếp, Diệp Lăng sau lưng cắn răng: “Nhanh lên, Tử Kim cung sắp đi xong rồi.”

“Ngươi là trộm à, xem trái xem phải cái gì, tranh thủ thời gian xông lên đi, các huynh đệ đang đi sau ngươi này!”

Mạc Tinh không nghe thì thôi, nghe xong lời này y lập tức nóng giận: “Móa! Ngươi đẩy ta lên xông pha nguy hiểm, ngươi còn không biết xấu hổ mà nói sao?”

“Cút, líu ríu nữa thì tiểu gia ta không đợi đâu, ngươi có tin ta sẽ nhảy cầu hay không?”

Đúng lúc này, trên Sinh Tử Kiều bên cạnh, đột nhiên có mấy tên đen đủi bị tia sét đánh cho toàn thân bốc khói đen, Mạc Tinh sợ hãi suýt nữa đã ngồi bệt xuống mặt đất.

“Mạc Tinh! Nhanh chạy đi, nhanh lên!”

Đột nhiên Diệp Lăng rống to, Mạc Tinh ngẩng đầu, sắc mặt lập tức trắng bệch, y trơ mắt nhìn, giữa không trung, một ánh lửa lao thẳng về phía như tựa sao băng.

Trên Sinh Tử Kiều của Lôi cung cũng tràn ngập tia sét, như tiến vào trong biển lôi.

“Con bà nó!! Chết ta rồi!”

Mạc Tinh rống to, đột nhiên ngồi xổm xuống, hai tay ôm đầu, Diệp Lăng nhìn mà choáng váng, cái quái gì thế này, gia hỏa này sao không có chút cốt khí nào vậy?

Thế nhưng một màn quỷ dị đã xảy ra, khi đám người Lôi cung vô cùng khẩn trương chuẩn bị ngăn cản công kích, ánh lửa tựa sao băng kia vọt qua đỉnh đầu Mạc Tinh đột nhiên rẽ ngoặt một cách kì quái.

Ầm ầm!

Tiếng vang rung trời, Diệp Lăng trơ mắt nhìn ánh lửa kia tiến sát Sinh Tử Kiều, sau đó rẽ ngoặt lao đến Sinh Tử Kiều bên cạnh.

Tiếng nổ tung như bom, trên Sinh Tử Kiều bên cạnh, mười mấy người gặp nạn, bọn họ hoàn toàn không phòng bị, trực tiếp ngã sấp xuống đất.

Khói bốc lên cuồn cuộn, Diệp Lăng choáng váng, lắc đầu nhìn Mạc Tinh ngồi xổm trên mặt đất: “Mẹ nó, đúng là yêu nghiệt, gia hỏa này không trêu vào được đâu!”

Phúc La Vương có khí vận nghịch thiên, điều này không phải là đùa giỡn, có lẽ hiện tại, ngoại trừ cường giả Tiên Tôn trở lên, còn lại nếu muốn giết Mạc Tinh thì nhất định phải phí chút thủ đoạn.

Mạc Tinh ngồi chồm hổm trên mặt đất nghe được tiếng kêu thảm, cảm thấy không đành lòng, thế nhưng sau khi y đứng dậy, nhìn về phía hậu phương vốn nên thảm liệt vô cùng, y lập tức ngẩn ra.

Đám người Lôi cung trợn mắt há hốc mồm nhìn một đám cường giả gặp họa trên Sinh Tử Kiều bên cạnh.

“Cái này... Cái này có tính là gặp thiên kiếp không?”

Trong lòng mọi người đều xuất hiện một ý nghĩ hoang đường, Mạc Tinh lắc đầu liên tục, cái này hình như không phải đâu?

“Mạc Tinh đi nhanh lên, thủ đoạn này của ngươi ghê phết đấy, mượn lực đánh trâu kìa!”

Diệp Lăng cười ha ha, Mạc Tinh vội vàng gật đầu, ngơ ngác tiến lên, tốc độ rất nhanh, y không rõ chuyện vừa rồi có phải do mình tạo thành hay không.

Trên Sinh Tử Kiều, sinh tử song hành, trên trăm cái Sinh Tử Kiều, thương vong không ngừng.

Dù là Tứ Đại Tông Môn thì cũng thương vong thảm trọng, thế nhưng trong tình huống thảm liệt như thế, trên Sinh Tử Kiều của Lôi cung lại vô cùng bình yên.

Đương nhiên giữa không trung vẫn không an tĩnh, công kích phô thiên cái địa dọa cho Mạc Tinh dựng tóc gáy, thế nhưng các công kích kia lại bắn ra như những viên đạn, nện thẳng vào Sinh Tử Kiều ở hai bên.

“Khốn nạn! Khốn nạn! Mẹ nó, ở đâu ra nhiều công kích như vậy, Lôi cung! Đậu phộng nhà ngươi, mẹ nó cái này đều do các ngươi dẫn tới!”

“Lôi cung, lão tử không xong với ngươi đâu, mẹ nó rốt cuộc ngươi dùng thủ đoạn gì, dẫn họa sang kẻ khác, nhanh dừng tay, bằng không Bát Hộ môn ta sẽ không đội trời chung với ngươi!”

Tông môn hai bên trái phải đều gào thét, bọn họ rất oan uổng, vô duyên vô cớ chịu thêm tai bay vạ gió.

Diệp Lăng khinh thường cười một tiếng, trong Bát Hộ môn và tông môn đang kêu la trách móc bên kia, kẻ mạnh nhất chỉ là Đại La Sơ Kỳ, kêu gào cái rắm.

“Muốn giết thì qua đây, Lôi Cung ta sợ các ngươi chắc!”

Không đợi Diệp Lăng mở miệng, Kim Mao Hống đi phía sau Diệp Lăng đã rống lên, tính khí nó táo bạo y hệt lão tổ Kim Mao Hống.

Các cường giả Bát Hộ môn đều choáng váng, đậu phộng, thủ phạm mà lại hiên ngang như thế à, mặt ngươi dày đến vậy à?

“Khốn nạn! Ngươi chờ đấy, đi hết Sinh Tử Kiều rồi chúng ta lại nói!”

Môn chủ Bát Hộ môn điên cuồng gầm thét, Diệp Lăng khinh thường cười một tiếng, nghĩ rằng vậy thì ngươi cũng phải đi hết được Sinh Tử Kiều đã.

Mạc Tinh càng chạy càng nhanh, càng chạy càng an tâm, má nó, hóa ra vận khí của mình vô địch như thế, thế còn sợ cái píp gì nữa, lao lên thôi.

Những cường giả Lôi cung khác đều kinh hỉ, lần này Lôi cung gặp may rồi.

Thế lực khác đều có thương vong, bây giờ chỉ có bọn họ là an toàn khỏe mạnh, dù sau đó gặp phải nguy hiểm thế nào, bọn họ cũng đã chiếm trước tiên cơ tuyệt đối.

Trong nháy mắt Mạc Tinh xuống khỏi Sinh Tử Kiều, trái tim y cuối cùng cũng bình tĩnh lại, y xoa mồ hôi trán, cười hắc hắc.

“Lão Tử giỏi chưa?”

Mạc Tinh chống nạnh, giọng nói rất phấn khích, rất tự hào, Diệp Lăng đạp y ngã sang một bên.

“Cút đi, cản đường cản lối, tên ngu ngốc không có đầu óc này!”

Diệp Lăng đen mặt, tuy y đã đi xuống, thế nhưng lại cản đường xuống, sau lưng còn một đám huynh đệ kìa, nếu bọn họ bị tấn công bị thương thì thiệt thòi lớn.

Sắc mặt Mạc Tinh tái xanh, nghiến răng nghiến lợi, y lập công lao lớn như vậy, kết quả còn bị đá một cước, cái logic chó má gì đấy?

Các thế lực đều có thương vong xuống khỏi Sinh Tử Kiều, sắc mặt tái nhợt, nghĩ lại mà sợ.

Lúc này, người Bát Hộ môn cũng đã đi xuống, môn chủ Bát Hộ môn gương mặt dữ tợn đi tới trước mặt Diệp Lăng.

“Khốn nạn! Lôi cung, đám khốn kiếp các ngươi, đám tạp chủng họa thủy đông dẫn, lão tử không tha cho các ngươi đâu!”

Bình Luận (0)
Comment