Khoảng 11 giờ rưỡi, Diệp Lăng lái xe đến tiệm bán đồ cổ.
Tiệm đồ cổ xung quanh đều đã đóng cửa, chỉ có tiệm của Vương Ngưng Mị là đèn đuốc sáng trưng, xem ra là đang chờ Diệp Lăng.
Diệp Lăng vừa xuống xe, liền cảm thấy có một cơn gió quỷ dị thổi tới.
Trời nóng bức như thế này, vốn sẽ không có gió, hơn nữa coi như có gió, cũng sẽ là gió nóng.
Thế nhưng, một trận quái phong thổi tới, Diệp Lăng lại có một loại cảm giác lạnh cả người.
Bốn phía đều có người đi qua, lúc bị cơn quái gió này thổi qua đều rụt thân thể lại.
"Yêu ma quỷ quái, còn dám làm càn trước mặt bản tiên đế?"
Diệp Lăng cười lạnh một tiếng, đi vào tiệm bán đồ cổ.
Trong đại sảnh lầu một, Vương Ngưng Mị đang ngồi trên ghế, trước mặt đặt một cái máy tính xách tay.
Dáng vẻ của cô nhìn như bình tĩnh nhưng trên thực tế thì rất khẩn trương.
Toàn bộ đại sảnh đều không có mở điều hòa không khí, thế nhưng nhiệt độ lại rất thấp. Hơn nữa bình thường lúc này, Vương Ngưng Mị thường nghe được từng tiếng vang quái lạ.
"Diệp Lăng, cậu rốt cuộc đã tới!"
Vừa nhìn thấy Diệp Lăng, gương mặt của Vương Ngưng Mị nhất thời lộ ra vẻ vui mừng, cuống quýt chạy tới.
"Sợ sao?"
Diệp Lăng cười nói.
Vương Ngưng Mị khẽ gật đầu một cái, khuôn mặt có chút trắng bệch.
"Đừng sợ có tôi ở đây."
Diệp Lăng tùy ý ôm Vương Ngưng Mị vào lòng.
Vương Ngưng Mị sửng sốt, lập tức né ra.
Nhưng giây phút khi bị Diệp Lăng ôm, cảm giác lạnh lẽo bao trùm cả người đột nhiên biến mất.
Tuy rằng Vương Ngưng Mị không biết tác dụng của chân khí, nhưng thái độ làm người cũng với trí thông minh của cô, tất nhiên biết đây là Diệp Lăng cố ý.
Nghĩ tới đây, Vương Ngưng Mị không giãy giụa nữa, đi theo Diệp Lăng lên lầu ba.
Lầu ba là phòng ngủ của Vương Ngưng Mị.
Phòng ngủ này thoạt nhìn được lắp đặt đặc biệt xa hoa, vừa nhìn đã biết Vương Ngưng Mị là tiểu phú bà.
Ở giữa toàn bộ phòng ngủ treo đầy đèn tường, nhưng khi Diệp Lăng và Vương Ngưng Mị tiến vào phòng ngủ thì những đèn tường này cũng bỗng nhiên... chớp động.
"Tôi vẫn luôn cho rằng do đường dây điện không tốt, cũng không để ý đến."
Vương Ngưng Mị nói.
"Rất rõ ràng, đây không phải là do dây điện không tốt mà là có thứ gì đó tác quái."
Diệp Lăng cười lạnh nói.
Đúng lúc này, điện thoại của Vương Ngưng Mị bỗng nhiên vang lên, dọa cô nhảy dựng.
"Anh, các người đã tới chưa?"
Vương Ngưng Mị nhận điện thoại nói:
"Vâng, em đang ở lầu ba, các người trực tiếp lên đây đi."
"Còn có người tới?"
Diệp Lăng nhướng mày hỏi.
Vương Ngưng Mị gật đầu nói:
“Là anh trai của tôi, anh ấy quen biết với mấy đại sư phong thủy. Nghe nói chuyện ở đây nên mang theo bọn họ đến xem."
"Sớm không tới muộn không tới, hết lần này đến lần khác giờ này lại đến?"
Diệp Lăng cười nhạt nói:
"Chỉ sợ là cô gọi tới đi?"
Vương Ngưng Mị cũng không tỏ ra bất kì hoảng hốt nào, mà là trực tiếp gật đầu nói:
"Đúng, cậu để cho tôi chuẩn bị thuốc tránh thai, tôi sợ cậu cường bạo, cho nên tôi để anh trai và bọn họ tới."
"Thật trực tiếp."
Diệp Lăng bĩu môi nói:
"Chẳng qua, cô nhất định sẽ là người phụ nữ của tôi, tôi không cần cường bạo, bởi vì chỉ có tôi mới cứu được cô."
Đôi mày thanh tú của Vương Ngưng Mị cau lại, liếc mắt nhìn Diệp Lăng, không nói gì.
Cũng đúng lúc này, ba người từ lầu hai đi lên đây.
Trước mặt là một người đàn ông thoạt nhìn 34, 35 tuổi, cao hơn Diệp Lăng, thế nào cũng phải 1m9. Hơn nữa tướng mạo có chút giống với Vương Ngưng Mị, thoạt nhìn rất anh tuấn.
Chẳng qua vóc dáng của hắn rất khôi ngô, cả người đều lộ ra khí tức sâm nghiêm.
Diệp Lăng vừa nhìn liền biết, người này nhất định là bộ đội đặc chủng hơn nữa là loại bộ đội đặc chủng đỉnh cấp.
Ở phía sau người đàn ông này, là hai lão nhân nhìn gầy gầy, vẻ mặt bình tĩnh, rất có bộ dạng tiên phong đạo cốt.
"Anh."
Vương Ngưng Mị gật đầu với người đàn ông kia, giới thiệu với Diệp Lăng:
"Đây là anh trai của tôi, Vương Hải Tần."
"Xin chào."
Diệp Lăng gật đầu cười.
Vương Hải Thần nói:
"Hai vị này chính là đại sư phong thủy, Hoàng tiền bối và Lăng tiền bối."
Diệp Lăng liếc mặt quan sát hai lão giả kia, cười nói:
"Chỉ sợ không phải là đại sư phong thủy gì, mà là người tu chân đi?'
"Làm sao cậu biết?"
Vương Hải Thần và hai vị lão giả kia đều biến sắc.
"Hậu Thiên sơ kỳ mà thôi, bằng thực lực của hai người các ông, hoàn toàn không thể trị được lệ quỷ."
Diệp Lăng thản nhiên nói.
Hai lão đầu kia lần thứ hai biến sắc, biết Diệp Lăng không đơn giản như biểu hiện bên ngoài.
"Tu vi của đạo hữu chắc là cao hơn hai lão già chúng tôi, tự giới thiệu một chút. Hoàng Tiên thuộc Âm Dương Các - ngành đặc biệt của Hoa Hạ."
"Lăng Lan, thuộc Âm Dương Các - ngành đặc biệt của Hoa Hạ."
Một lão đầu khác cũng giới thiệu.
Trước đó Vương Hải Thần còn tưởng Diệp Lăng chỉ là thần côn, lúc này cũng chỉnh lại sắc mặt, nghiêm nghị nói:
"Vương Hải Thần, lính trinh sát của đại đội Độc Thứ Đặc Động."
Thấy dáng vẻ của ba người như vậy, Vương Ngưng Mị cũng coi trọng Diệp Lăng một chút.
Vương Ngưng Mị thế nhưng đã nhìn thấy thực lực của Vương Hải Thần, không nghĩ tới vậy mà lại cung kính với Diệp Lăng như vậy.
Xem ra người lái Chery này... Không đơn giản!
"Hai vị cảm nhận được gì?"
Diệp Lăng nhìn Hoàng Tiên và Lăng Lan.
Hoàng Tiên nói:
"Nơi đây cực độ thiếu dương khí, âm trầm lạnh lẽo, có oán khí bao phủ, rõ ràng cho thấy có âm hồn lệ quỷ tồn tại."
Diệp Lăng gật đầu, nhìn về phía Vương Ngưng Mị, nói:
"Nói đi? Chồng cô chết như thế nào?"
Vương Ngưng Mị biến sắc:
"Tất nhiên là chết do tan nạn xe cộ!"
Diệp Lăng cười lạnh:
"Đừng nói dối, cô không lừa được tôi."
"Lệ quỷ này rõ ràng hướng về cô, hơn nữa có oán khí lớn với cô, oán khí ngưng mà không tán. Rất rõ ràng thi thể còn nằm trong phòng này.
"Tôi nói sẽ giúp cô, nhất định sẽ giúp, những chuyện khác tôi không muốn quản."
Trên mặt của Vương Ngưng Mị xuất hiện sự chán nản, nhẹ giọng nói:
"Nếu cậu muốn biết, vậy tôi sẽ nói cho cậu biết, tên hỗn đản đó là do tôi giết!"
Nói đến đâu, trên mặt Vương Ngưng Mị xuất hiện một cổ âm hàn.
"Nếu là cô giết thì nên hủy thi diệt tích, mà không phải để thi thể ở chỗ này."
Diệp Lăng cũng không hỏi những cái khác, nói thêm:
"Hiện tại thì tốt rồi, coi như hủy diệt thi thể đi nữa cũng không nhất định làm cho lệ quỷ tiêu tán, hơn nữa..."
Nhìn bụng của Vương Ngưng Mị, Diệp Lăng nói:
"Cô đã mang thai con của hắn, là quỷ thai."
"Cái gì?! Điều đó không có khả năng!"
Sắc mặt của Vương Ngưng Mị lập tức tái nhợt.
"Diệp đạo hữu nói không sai, trong bụng của cô xác thực có một vật thể. Hơn nữa có oán khí nồng nặc, giống như là một đứa trẻ."
Hoàng Tiên cũng nói.
"Vậy làm sao bây giờ?"
Vương Ngưng Mị cầu cứu nhìn về phía Diệp Lăng.
Đối với người bình thường mà nói, loại chuyện này thực sự quá mức không thể tưởng tượng được.
"Tôi nói rồi, chỉ có tôi mới cứu được cô, đây cũng là lí do tôi bảo cô chuẩn bị thuốc tránh thai."
Diệp Lăng nhàn nhạt nói.