Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 89 - Chương 89: Bày Binh Bố Trận.

Chương 89: Bày binh bố trận.

Rất hiển nhiên, Ninh Quốc Mạnh muốn cầm dao chém chết Diệp Lăng, nhưng ông vẫn còn lý trí.

"Cháu là Diệp Lăng, bây giờ... Không có việc làm."

Ninh Quốc Mạnh ngồi trên ghế, còn Diệp Lăng đứng trước mặt ông.

"Không có việc làm?"

Ninh Quốc Mạnh nhíu mày:

"Không có việc làm cũng dám đánh chủ ý lên con gái của tôi?"

"Còn con nữa."

Ninh Quốc Mạnh nhìn về phía Ninh Ngọc San:

"Từ trước đến nay, cha giới thiệu cho con không ít bạn trai chứ? Không phải là con em nhà giàu thì là cán bộ trong quân, đều là thanh niên tài giỏi đẹp trai, con nói sao con..."

"Cha, mặc dù Diệp Lăng không có việc làm, nhưng hắn có y thuật cực kỳ cao!"

Ninh Ngọc San giải thích.

"A? Cậu tốt nghiệp trường nào?"

"Tự nghĩ ra."

"Tôi giết cậu tên khốn khiếp này!"

Ninh Ngọc San thấy cha tức đến giơ chân, nhất thời nói với Diệp Lăng:

"Anh không thể nói chuyện đàng hoàng được à?"

Diệp Lăng vô tội nói:

"Tôi thực sự nghĩ ra mà!"

"Tôi mặc kệ là cậu tự nghĩ ra hay là học. Nói chung, nếu cậu không có một sở trường đặc biệt gì, chuyện hôm nay, chúng tôi không bỏ qua đâu!"

Ninh Quốc Mạnh hừ lạnh nói.

Nghe vậy con ngươi của Diệp Lăng chuyển chuyển, bỗng nhiên nói:

"Bác trai, có phải trong khoảng thời gian này bác rất khó ngủ. Hơn nữa nửa đêm còn bị ra mồ hôi, bình thường cũng bị váng đầu không muốn ăn?"

"Nói nhảm, trời nóng bức như vậy, a không ra mồ hôi? Ai muốn ăn chứ?"

Ninh Quốc Mạnh nói.

"Không không không, tình huống của bác không đúng."

Diệp Lăng giải thích:

"Bác đây là điển hình của bệnh lo nghĩ, nhất định là có chuyện gì phiền lòng."

Ninh Quốc Mạnh sửng sốt, không khỏi liếc mắt nhìn Diệp Lăng, hỏi:

"Vậy hỏi cậu một chút, tôi có chuyện gì phiền lòng?"

"Cháu cũng không biết."

Diệp Lăng vuốt tay, lại nói:

"Cháu chỉ đang chứng minh y thuật của mình với bác. Hơn nữa cháu có thể khai thuốc, giảm bớt áp lực cho bác đồng thời có tác dụng làm dịu đi dây thần kinh. Như vậy phiền muộn trong lòng bác cũng sẽ được xử lý xong."

"Đừng ở nơi này nói những lời trống rỗng lừa gạt, Ninh Quốc Mạnh tôi sẽ không tin!"

"Bác không tin thì có thể hỏi thử Ngọc San, bệnh kinh nguyệt không đều của cô ấy cũng là do cháu chữa."

Diệp Lăng nói.

"Thực sự?!"

Không đợi Ninh Quốc Mạnh nói, mắt Lý Xuân Ngọc sáng lên.

Bệnh kinh nguyệt không đều của Ninh Ngọc San đặc biệt nghiêm trọng, chuyện này người làm mẹ như bà tất nhiên là biết được.

Vì chuyện này mà Lý Xuân Ngọc cũng đi hỏi thăm không ít phương thuốc cổ truyền. Hơn nữa còn đi đến các bệnh viện lớn, trên cơ bản đều là Lý Xuân Ngọc cùng đi với Ninh Ngọc San.

Thế nhưng, mặc kệ chữa thế nào, cũng không chữa khỏi được.

"Vâng, là thật."

Ninh Ngọc San giải thích:

"Cha, mẹ, thực ra vừa nãy hai người thấy quần áo con xốc xếch không phải là bởi vì chúng con đang làm... Đang làm loại chuyện đó, mà là Diệp Lăng giúp con xoa bóp."

"Xoa bóp? Sao cha lại thấy, như là con xoa bóp cho nó? Xoa bóp còn cần con phải cưỡi lên người tên tiểu tử này, vừa hôn vừa sờ?"

Ninh Quốc Mạnh hừ lạnh nói.

Ninh Ngọc San nhất thời không nói nên lời.

Loại chuyện này, vốn là không thể giải thích rõ ràng được.

Trước không nói hai người thực sự là vừa hôn vừa sờ, coi như là phương pháp xoa bóp ngực trị liệu kinh nguyệt không đều này, Ninh Quốc Mạnh cũng không tin.

Nhưng hết lần này đến lần khác đây là sự thật.

"Cậu tên là Diệp Lăng đúng không?"

Ninh Quốc Mạnh liếc mắt nhìn Diệp Lăng nói:

"Tôi cho cậu biết, Ngọc San nhà tôi không phải là không ai muốn, hơn nữa người thích nó đều có thể xếp thành hàng dài. Nếu cậu không thông thạo một nghề thì đừng nghĩ đến việc tôi sẽ đồng ý chuyện của hai đứa!"

"Bác trai nói thông thạo một nghề, là chỉ?"

Diệp Lăng hỏi.

"Tự hiểu."

Ninh Quốc Mạnh phất phất tay nói:

“Cậu có thể đi rồi."

"A, tạm biệt bác trai, tạm biệt bác gái."

Diệp Lăng ước gì có thể nhanh chóng rời đi.

"Chờ một chút!"

Lúc đi tới cửa, chỉ nghe giọng nói của Ninh Quốc Mạnh truyền đến.

"Nhớ kĩ thuốc của tôi."

Diệp Lăng:

"..."

...

Lúc Diệp Lăng đi, Lý Xuân Ngọc cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Ninh Ngọc San, trách cứ:

"Nha đầu ngốc, con nói sao con có thể làm ra loại chuyện này?"

"Mẹ, con thật không có..."

"Mẹ đều đã thấy, còn nói không có? Nhìn xem cha con bị con chọc tức kìa."

Lý Xuân Ngọc đẩy đẩy cái đầu nhỏ của Ninh Ngọc San:

"Chẳng qua nói đến, Diệp Lăng thực sự rất đẹp trai, hơn nữa lại rất cao, cũng không biết cậu ta làm cái gì? Nếu thực sự không có việc làm, mẹ với cha con sẽ lo lắng khi giao con cho nó."

Ninh Quốc Mạnh mặc dù không nói nhưng vẫn thính tai lắng nghe.

Cha mẹ trên thế giới này, người nào không quan tâm nhất đến con cái của mình?

"Con cũng chỉ biết anh ấy giỏi y thuật, hơn nữa còn đánh nhau rất giỏi."

Ninh Ngọc San nói.

"Đánh nhau giỏi? Đánh nhau giỏi có thể làm cơm ăn à? Đánh giỏi có thể đánh bao nhiêu người?"

Ninh Quốc Mạnh nhịn không được hừ một tiếng.

"Đánh với bốn năm mươi người cũng không thành vấn đề."

Ninh Quốc Mạnh:

"..."

...

Rời khỏi nhà Ninh Ngọc San, điện thoại Diệp Lăng bỗng nhiên vang lên.

Lấy ra nhìn, thì ra là Lâm Vũ Tình.

Từ ngày đó, đã qua mấy ngày tiểu nha đầu này cũng không liên lạc.

"Tan học rồi?"

Diệp Lăng cười hỏi.

Diệp Lăng và Lưu Phỉ là bạn học đại học, Lâm Vũ Tình nhỏ hơn Diệp Lăng hai lớp, hiện tại vẫn còn đang đi học.

"Ừ."

Giọng nói của Lâm Vũ Tình từ đầu bên kia điện thoại truyền đến, nhẹ giọng nói:

"Diệp đại ca, anh có rảnh không, có thể theo em đi dạo phố không? Em... Em nhớ anh."

Diệp Lăng mỉm cười, nói:

"Được, khi nào?"

"Em thì lúc nào cũng được, chỉ xem anh khi nào có thời gian thôi."

Lâm Vũ Tình nói.

Tiểu nha đầu này, tuyệt đối là cô gái hiểu lòng người nhất trong đám người mà Diệp Lăng biết.

"Được, vậy chờ khi nào anh rảnh, anh sẽ gọi điện thoại cho em."

"Thật tốt quá!"

Lâm Vũ Tình vui mừng kêu lên, hình như không nghĩ Diệp Lăng sẽ đồng ý.

Quả thực, lúc trước Lâm Vũ Tình cũng ở trước mặt Diệp Lăng tiền nhiệm nói nhiều lần, nhưng Diệp Lăng tiền nhiệm là tên ngốc nên đều uyển chuyển cự tuyệt.

Cúp điện thoại, Diệp Lăng nhìn đồng hồ, đã 10 giờ rồi.

Chỉ là ở nhà Ninh Ngọc San, dưới áp lực của Ninh Quốc Mạnh, vậy mà đã giằng có mấy giờ liền.

Trở lại biệt thự nhìn một chút, Lưu Xảo đã đi vào giấc ngủ.

Diệp Lăng suy nghĩ một chút lấy ra ngọc bài, bày hai cái trận pháp bên trong biệt thự, một là Tụ Linh trận, một là cảm ứng trận.

Chỉ cần có người bước vào biệt thự, lập tức Diệp Lăng sẽ biết.

Mà Tụ Linh Trận kia, trong nháy mắt được bày ra, lập tức xuất hiện một lực hấp thu, linh khí mấy trăm dặm xung quanh, đều bị Tụ Linh Trận này thu lấy.

Cảm thụ một chút, linh khí tăng khoảng 5 lần.

"Cũng không tệ lắm."

Diệp Lăng lẩm bẩm.

Chuẩn bị tốt tất cả, cũng đã 11 giờ.

Buổi trưa, Diệp Lăng đã hẹn với Vương Ngưng Mị - bà chủ của tiệm bán đồ cổ, 12 giờ đêm nay, sẽ hỗ trợ bắt quỷ.

Đây là thật, từ sắc mặt của Vương Ngưng Mị, Diệp Lăng có thể nhìn ra được, có lệ quỷ áp thân mới xuất hiện loại tình huống này.

Hơn nữa, từ trên người của Vương Ngưng Mị, Diệp Lăng cảm nhận được một loại khí tức hung lệ u ám.

Bình Luận (0)
Comment