"Cha mẹ, hai người hiểu lầm rồi, chuyện không phải như hai người nghĩ đâu..."
Ninh Ngọc San giải thích.
Ninh Quốc Mạnh trừng mắt liếc nhìn Ninh Ngọc San, nói:
"Nha đầu thối, cha cho con 5 giây, lập tức mặc một cái áo bông lớn cho cha!!"
Lời này giống như là hét lên vậy, có thể thấy Ninh Quốc Mạnh tức giận nhường nào.
"A."
Ninh Ngọc San vội vàng chạy vào phòng, sau một lát vậy mà thực sự mặc một cái áo bông đi ra.
Rất rõ ràng người cha Ninh Quốc Mạnh này, ở trong mắt cô rất có lực uy hiếp.
"Quốc Mạnh, ông tức giận như vậy làm gì?"
Lý Xuân Ngọc vội vã đi tới trước mặt Ninh Ngọc San, để giỏ thức ăn xuống, nói:
"Nhanh cởi ra đi, mùa hè mà mặc áo bông, vạn nhất ra mồ hôi rồi bị cảm thì sao?"
"Con hư tại mẹ mà, tránh qua một bên đi!"
Ninh Quốc Mạnh hùng hổ đi tới, quát Lý Xuân Ngọc.
Khuôn mặt của Diệp Lăng hung hăng có quắp một chút, hân cười khan nói:
"Bác trai, bác gái, hai ngươi đã đến ... Vậy cháu đi trước, tạm biệt."
"Đứng lại cho tôi!"
Thấy Diệp Lăng muốn rời đi, Ninh Quốc Mạnh lập tức quát lên.
Trong lòng Diệp Lăng nhảy một cái, khóe miệng căng ra, lúng túng muốn chết.
Nhưng mà hắn cũng hiểu được tâm trạng của Ninh Quốc Mạnh. Dù sao vừa mới thấy một màn kia, ai sẽ không hiểu lầm chứ?
Hơn nữa... Thực ra đây cũng không phải là hiểu lầm gì!
Nếu bọn họ không đến nói không chừng ngày hôm nay thực sự là làm Ninh Ngọc San rồi.
"Tiểu tử thối, chiếm tiện nghi của con gái tôi mà muốn đi như vậy à?"
Ninh Quốc Mạnh âm trầm nói.
Diệp Lăng cười khan nói:
"Bác trai, bác thực sự hiểu lầm rồi, cháu... này..."
"Tiếp tục nói đi?"
Ninh Quốc Mạnh trừng mắt với Diệp Lăng, nói:
"Bịa không ra nữa đúng không? Cái gì mà hiểu lầm, thật coi tôi và mẹ Ninh Ngọc San là đứa ngốc à? Chiếm tiện nghi còn muốn chống chế? Nếu hôm nay chúng tôi không tới, hai cô cậu không biết đã xảy ra chuyện gì rồi!"
"Đúng đó... ít ra hai đứa cũng phải đóng cửa chứ..."
Lý Xuân Ngọc cũng nói thầm.
Diệp Lăng: ". . ."
Ninh Ngọc San: ". . ."
"Đóng cửa cái rắm? Quả thực là muốn chọc tức tôi mà, bà đứng qua một bên, không cần nói nữa!"
Ninh Quốc Mạnh quả thật muốn nổ tung rồi.
Lý Xuân Ngọc cũng biết mình nói sai, không khỏi chớp chớp mắt với Ninh Ngọc San.
"Đây là chuyện đóng cửa sao? Đóng cửa là có thể vô pháp vô thiên sao? Coi cha với mẹ con không còn tồn tại đúng không?"
Ninh Quốc Mạnh quát lên:
"Ninh Ngọc San, từ nhỏ cha đã giáo dục con, chúng ta là con nhà thư hương, nhất định không thể hành động lỗ mãng, nhất định phải thủ thân như ngọc. Con đến tuổi này, tìm bạn trai cha mặc kệ con, nhưng ít nhất cũng phải dẫn về để cho cha và mẹ nhìn thử xem? Con thì hay rồi, con... còn chưa có thế nào đã đưa thân cho người ta rồi!"
"Mấu chốt chính là, con thực sự nên đóng cửa lại!
Lý Xuân Ngọc: ". . ."
Ninh Ngọc San: ". . ."
Diệp Lăng: ". . ."
"Nếu như không phải cha với mẹ con mà là người khác thì sao? Vậy chẳng phải là con để cho người khác nhìn thấy hết sao?"
"Cha, thực sự không phải như hai người nghĩ đâu..."
"Còn dám cãi!"
Ninh Quốc Mạnh đứng dậy, quát:
"Cha với mẹ của con bị mù hả? Hôn cũng hôn, sờ cũng sờ, quần áo cũng cởi, chỉ thiếu lên giường đúng không?"
“Ninh Quốc Mạnh, đừng làm trò trước mặt hai đứa, ông nói bậy cái gì đó!"
Lý Xuân Ngọc mắng.
"A."
Ninh Quốc Mạnh ý thức được mình nói sai, nhưng mà ông cũng không để ý tới, mà chỉ nói:
"Tôi tức giận đến bốc khói rồi, nhanh rót cho tôi ly nước."
"A."
Ninh Ngọc San định đi rót nước, Diệp Lăng lại nói:
"Cháu đi, để cháu đi."
Chỉ chốc lát sau, Diệp Lăng đã lấy một ly nước nóng đến.
"Trời nóng bức như vậy, cậu muốn tôi bỏng chết à?"
"Vậy để cháu đổi cho bác một ly nước lạnh."
Sau một lát, nước lạnh lại đến.
"Có thể rót được nước hay không đó? Không biết nước lạnh không tốt với cơ thể sao?"
"Cháu sẽ đổi cho bác một ly nước sôi để nguội."
Rất nhanh, nước sôi để nguội cũng tới.
"Hết khát rồi!"
Diệp Lăng:
"..."
Trong lòng hắn thực sự bất đắc dĩ, nếu như Ninh Quốc Mạnh dễ hầu hạ như Lưu Viễn Đông thì tốt biết bao nhiêu?
Đây rõ ràng là làm khó mình mà!
Chẳng qua Diệp Lăng cũng không cảm thấy tức giận, hắn quyết định, người phụ nữ Ninh Ngọc San, nhất định phải thu.
Đối với cửa ải này của cha vợ tương lại, đừng nói làm khó, dù là tra tấn thì cũng phải chịu.
"Cha với mẹ con vốn còn muốn đến nhà con ăn một bữa cơm, dù sao cũng đã lâu chưa gặp con, nhưng con phải xem lại bản thân mình đi, lại làm ra loại chuyện gì không biết!"
"Được rồi được rồi, nói mấy câu như vậy là được rồi. Ngọc San là con gái bảo bối của tôi, cũng không phải là những cấp dưới của ông, cằn nhằn vẫn chưa xong à!"
Lý Xuân Ngọc tiếp lời.
"Chẳng lẽ tôi nói không..."
Ninh Quốc Mạnh còn muốn tiếp tục nói, đã thấy Lý Xuân Ngọc trừng mắt, lập tức ngậm miệng lại.
Diệp Lăng nhìn thấy kinh ngạc đến ngây người, đường đường là Giám đốc công an thành phố, thì ra là bị vợ quản nghiêm!
"Tốt, một chút chuyện chuyện xấu của hai đứa tôi cũng không nói nữa, nhưng tôi phải biết. Tên chiếm tiện nghi của con gái Ninh Quốc Mạnh tôi rốt cuộc là ai."
Ninh Quốc Mạnh nhìn về phía Diệp Lăng, hiển nhiên muốn biết lai lịch của Diệp Lăng.
Diệp Lăng thấy thế, lập tức nói:
"Cháu tên là Diệp Lăng, thân cao 1m85, nặng 70 kg, chưa kết hôn, thích xem sách, thích ăn thịt kho tàu, cá chép, sườn xào chua ngọt..."
"Tôi muốn hỏi cậu những thứ này à?"
Ninh Quốc Mạnh tức giận đến mức mũi cũng muốn phun ra khói, quát lên:
"Cậu là người ở đâu, hiện tại đang làm gì!"
"A, cháu đây đến từ Tiên Giới, là Tiên Đế chuyển kiếp, bây giờ vẫn chưa có nghề nghiệp chính gì."
"Vô liêm sỉ!"
Ninh Quốc Mạnh vỗ bàn, quát với Lý Xuân Ngọc:
"Bà đi lấy cái dao cho tôi, ngày hôm nay tôi phải chém chết thằng nhóc này!"
Nhìn thấy cha như vậy, Ninh Ngọc San chẳng những không cảm giác tức giận, ngược lại còn bật cười.
Từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ thấy bộ dạng tức giận như vậy của cha.
"Bác trai, cháu cũng chỉ muốn nói đùa với bác một chút, điều hòa bầu không khí thôi mà."
Diệp Lăng có chút bất đắc dĩ nói.
"Điều hòa bầu không khí cái ông cậu!"
Ninh Quốc Mạnh quát:
"Nếu hôm nay lão tử mang theo súng, nhất định sẽ bắn chết tên hỗn đản này!"
"Đừng kêu nữa, kêu cái gì mà kêu, ông là cục trưởng thì có thể tùy ý nổ súng sao?"
Lý Xuân Ngọc nhéo cánh tay của Ninh Quốc Mạnh, trợn mắt nói:
"Ông muốn hỏi thì hỏi đàng hoàng, làm cho con sợ kìa."
Diệp Lăng sửng sốt, mình bị dọa sợ?
Chỉ thấy Lý Xuân Ngọc nháy mắt với Ninh Ngọc San, rồi lại nháy mắt với Diệp Lăng.
Hai người lập tức hiểu được.
"Cha, con sai rồi..."
Ninh Ngọc San thấp giọng nói.
"Cha, con cũng sai rồi..."
Diệp Lăng nói theo.
Tròng mắt của Ninh Quốc Mạnh trừng muốn rớt ra ngoài, đi thẳng đến nhà bếp.
Lý Xuân Ngọc thấy vậy, hơi ngạc nhiên hỏi:
"Ông làm gì vậy?"
"Lấy dao!"