Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 87 - Chương 87: Cậu Xong Đời!

Chương 87: Cậu xong đời!

Đối với loại tính cách không biết xấu hổ của Diệp Lăng, Ninh Ngọc San thật sự muốn vung quyền, biến hai mắt hắn thành gấu mèo.

"Tên kia xử lý như thế nào?"

Diệp Lăng hỏi.

"Thả."

"Thả?"

Diệp Lăng đang muốn nói cái gì đó, đã thấy Ninh Ngọc San hờn dỗi nói:

"Đừng cho là tôi không biết, tôi đã đến xem băng ghi hình của tiệm cà phê kia. Vốn chính là lỗi của anh, không bắt anh chính là bản cô nương khai ân rồi."

"Sát, tên kia là một tên háo sắc, tôi mới đánh hắn."

Diệp Lăng trừng mắt.

"Mặc kệ như thế nào đi nữa, anh đánh người là sai. Hơn nữa người ta háo sắc ở chỗ nào. Háo sắc với hai đại mỹ nữ bên cạnh anh?"

Ninh Ngọc San hừ một tiếng, lại nói:

"Dùng sức một chút, anh chưa ăn cơm à?"

Diệp Lăng nhất thời chấn kinh rồi.

Đậu má nó, còn cho rằng thật đang xoa bóp à!

Còn dùng sức một chút...

"Hai mỹ nữ kia có quan hệ gì với anh?"

Ninh Ngọc San giống như tùy ý mà hỏi.

Diệp Lăng vuốt tay:

"Không có quan hệ gì, trước đó tôi cứu cô gái ngực to kia một lần, cô ấy cảm ơn tôi, mời tôi uống cà phê thôi."

"Người ta không có tên à? Anh gọi người ta là cô gái ngực to? Có phải là lúc nói chuyện với người khác về tôi, anh cũng gọi tôi là cảnh sát ngực to?"

Ninh Ngọc San sờ lên gò má.

"Tôi đây không phải là sợ phân biệt không được sao, cô ấy tên là Trần Nghiên, tôi từng cứu cô ấy."

"Anh thật là hăng hái làm việc nghĩa, lúc ở trung tâm tài chính Hoàn Cầu, cứu được một mỹ nữ, lần này cũng vậy, trực tiếp là hai người. Tôi không rõ lắm, vì sao anh không cứu trẻ em và người già, người anh cứu đều là mỹ nữ vậy?"

Diệp Lăng:

"..."

"Còn có, tôi không phải đã nói anh trở về thì báo cho tôi biết sao? Nếu như không phải tên kia báo cảnh sát, tôi cũng không biết là anh trở về, anh dự định để tôi bị đau nhức à?"

Diệp Lăng sửng sốt, hắn chợt phát hiện, ngày hôm nay Ninh Ngọc San nói chuyện cứ như thế nào ấy?

"Tôi vốn dự định tối nay sẽ đến nhà cô."

Diệp Lăng vô tội nói.

"Tôi mới không tin."

Ninh Ngọc San bĩu môi.

"Không tin đúng không?"

Hai tay Diệp Lăng bỗng nhiên kéo nội y của Ninh Ngọc San xuống.

"Anh làm gì đó?!"

Ninh Ngọc San kinh hãi, vội vàng che ngực.

"Tôi xem ngày hôm nay cô âm dương quái khí, xem ra kinh nguyệt khá nhiều. Hơn nữa cô nhất định là thích tôi."

Diệp Lăng nói.

"Mới không có."

"Không có?"

Diệp Lăng cười hì hì, tay trái bỗng nhiên bắt được hai tay của Ninh Ngọc San, tay phải còn lại chậm rãi bò tới nội y của Ninh Ngọc San.

"Đều đã mấy ngày, vậy luôn muốn nhìn thử chỗ này, rốt cuộc là có dạng gì, bây giờ đã có cơ hội."

"A! Đồ háo sắc!"

Ninh Ngọc San nổi giận, trừng mắt hô lên với Diệp Lăng:

“Anh cút nhanh cho tôi, phi lễ! Cường phụ nữ a!"

"Lại là chiêu này?"

Diệp Lăng đảo cặp mắt trắng dã lại nói:

"Có thích tôi hay không?"

"Không thích!"

"A!"

Tay phải của Diệp Lăng đặt lên trên nội y của cô.

"Có thích hay không?"

"Diệp Lăng, anh là tên khốn kiếp, anh đây là... anh đây là lợi dụng người ta lúc gặp khó khăn!"

"Có thích hay không?"

"Được được được, tôi thích anh, thích anh được chưa?"

Ninh Ngọc San nói như vậy. Tiếp tục nữa, Diệp Lăng thực sự sẽ kéo nội y của mình xuống mất.

"Vậy mới đúng."

Lúc này Diệp Lăng mới thả Ninh Ngọc San ra.

Ninh Ngọc San thở phào nhẹ nhõm, trừng đôi mắt lớn, hờn dỗi nói:

"Diệp Lăng, anh cưỡng ép phụ nữ như vậy hoàn toàn không có tác dụng gì đâu, nói thích anh thì như thế nào? Anh rất vui sướng?"

Khóe miệng Diệp Lăng cong lên, lúc Ninh Ngọc San không phản ứng kịp, môi của hắn trực tiếp in lên trên môi anh đào của Ninh Ngọc San.

Ninh Ngọc San trợn to hai mắt nhìn, có một loại cảm giác hít thở không thông.

Trong chớt nhoáng này, cô thậm chí quên cả hô hấp.

Hoặc là không muốn phản khán.

Bởi vì theo cái hôn môi của Diệp Lăng, đôi mắt đẹp của Ninh Ngọc San vậy mà chậm rãi nhắm lại.

Không biết lúc nào, môi của Diệp Lăng rốt cuộc rời đi. Lúc này Ninh Ngọc San mới đỏ bừng mặt mở mắt ra.

"Đây chính là lý do cô nói thích tôi."

Diệp Lăng nhún vai:

"Thích, chính là muốn tôi hôn hôn, đúng không?"

"Anh!"

Ninh Ngọc San nghiến răng, thầm nghĩ trong lòng: Đây chính là nụ hôn đầu tiên! Cứ như vậy mà bị mất...

"Tôi cái gì?"

Diệp Lăng nói.

Ninh Ngọc San tức giận nhìn Diệp Lăng một hồi, bỗng nhiên nói:

"Tốt, anh nghĩ hôn đúng không? Vậy hôm nay lão nương để anh hôn cho đủ!"

Sau khi nói xong, Ninh Ngọc San trực tiếp nhào về phía Diệp Lăng đè hắn lên phía trên ghế sa lon.

Môi anh đào không chút do dự lung tung hôn lên bên ngoài môi của Diệp Lăng.

Có thể nhìn ra, Ninh Ngọc San đích thật là không có kinh nghiệm hôn môi, hôn rất trúc trắc.

Cái này làm cho Diệp Lăng trợn hai mắt to mà nhìn.

Phụ nữ bị cường hôn, không phải là sẽ tức giận sao?

Sao đến người phụ nữ này, lại dám cường hôn lại mình?

Chẳng qua... đây cũng không phải là chuyện gì xấu!

Sau một lát sửng sốt, Diệp Lăng đang muốn đặt Ninh Ngọc San ở dưới thân. Lại đúng lúc này, cửa phòng bỗng nhiên mở ra.

Có hai người đi đến, một nam một nữ, đều là dáng vẻ trung niên.

Nam mặc một thân áo sơ mi và quần jean gọn gàng, người nữ còn lại thì xách một giỏ thức ăn, lớn lên có chút giống với Ninh Ngọc San.

Trong nháy mắt đó, hai ánh mắt đụng vào nhau không hề nghi ngờ đều sững sờ tại chỗ!

Giờ phút này, quần áo của Ninh Ngọc San đã rơi hết phân nửa, vai trắng noãn hoàn toàn triển lộ ra ngoài, một đôi ngực lớn lên đầy ắp. Bởi vì cưỡi trên người Diệp Lăng mà run lên một cái.

Thậm chí bởi vì nội y bị Diệp Lăng kéo xuống, đều đã lộ ra hai quả nho đỏ ửng.

"Cha, mẹ..."

Ninh Ngọc San nhìn hai người ở ngoài cửa, mở to hai mắt, lẩm bẩm nói:

"Hai người... Hai người sao lại đến đây?"

"Sát, quên đóng cửa!"

Diệp Lăng thấp giọng mắng.

Hắn vừa dứt lời, Ninh Ngọc San lập tức phản ứng lại.

"A!"

Ninh Ngọc San hét lên một tiếng, vội vã bước xuống từ trên người Diệp Lăng, hốt hoảng sửa sang lại quần áo.

"Cha với mẹ con không đến, chẳng phải không thể nhìn thấy một màn này sao?"

Sắc mặt của người đàn ông trung niên kia có thể nói là âm trầm như nước, rõ ràng là đang cực kỳ tức giận.

Ông chính là cha của Ninh Ngọc San Ninh, Giám Đốc công an tỉnh, Ninh Quốc Mạnh.

Mà người phụ nữ trung niên kia cũng chính là mẹ của Ninh Ngọc San, Lý Ngọc Xuân

Sắc mặt Lý Ngọc Xuân cũng có chút đỏ lên, trong lòng thầm nghĩ: Con gái chẳng lẽ đang phát xuân? Nhưng mà phát xuân cũng không thể chủ động như vậy?

Mấu chốt chính là, nha đầu ngu ngốc này, làm loại chuyện này sao không biết phải đóng cửa lại?

Diệp Lăng lúng túng đứng dậy, nói:

"Khụ khụ, bác trai bác gái khỏe."

"Khỏe cái rắm!"

Ninh Quốc Mạnh nhìn chằm chằm Diệp Lăng, khuôn mặt uy nghiêm hỏi:

"Tiểu tử, cậu nhìn tôi một chút có dáng vẻ khỏe hay không?"

"Chỗ nào cũng khỏe..."

Diệp Lăng phản xạ có điều kiện trả lời.

Ninh Quốc Mạnh lập tức giận dữ!

Tên tiểu tử thúi này, cũng dám vô lễ với con gái bảo bối của mình như vậy?

Vô liêm sỉ, cậu xong đời!!

Bình Luận (0)
Comment