Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 86 - Chương 86: Xin Nhớ Ánh Mắt Trong Sáng Của Tôi.

Chương 86: Xin nhớ ánh mắt trong sáng của tôi.

Diệp Lăng tức giận mắng, làm cho Đỗ Bình bị cưỡng ép rơi vào trạng thái phát mộng.

Trầm Nguyệt Tâm cũng có chút sững sờ.

Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, anh lại muốn đánh nát não chó của người ta?

Hơn nữa, não của người ta có được hay không, đến mức anh còn...

Vương Thành Kiệt vội vãi đứng cách xa Đỗ Bình, rất sợ chuyện này liên quan đến mình.

Tuy rằng ông ta không biết người cao gầy trước mắt này có quan hệ gì với Tổng tài, nhưng có thể gọi Tổng tài đến đây, rõ ràng là có quan hệ không cạn.

Vương Thành Kiệt thật đúng là đoán sai rồi, Diệp Lăng và Trầm Nguyệt Tâm, không có quan hệ gì cả....

Nếu không phải Diệp Lăng muốn phá luôn cả khách sạn, nếu vì chút chuyện nhỏ này, Trầm Nguyệt Tâm mới không tới đây.

Đỗ Bình bị mắng đến máu chó đầy đầu, ngay cả rắm cũng không dám phóng ra.

Loại tư thái cấp trên trước đó đã hoàn toàn biến mất, bây giờ trong lòng tràn đầy sự hối hận nồng đậm.

"Tên ngốc, sao ông không nói chuyện?"

Diệp Lăng hỏi lại.

"Ngại quá, chuyện này là lỗi của tôi, tôi nhất định sẽ xử lý tốt. Nhất định sẽ để người phục vụ kia..."

"Không cần."

Diệp Lăng cắt ngang lời của Đỗ Bình, nói với Trầm Nguyệt Tâm:

"Trầm Tổng, chắc cô còn không biết? Tên này chính là anh rể của tên bảo vệ kia, hai người thông đồng một mạch, tôi kiến nghị cho ông ta nghỉ việc."

Nghe nói như thế, thân thể của Đổ Bình run lên.

Ông ta sợ nhất chính là mất bát cơm này.

Trầm Nguyệt Tâm liếc nhìn Diệp Lăng, vừa nhìn lại Đỗ Bình, nói rõ ràng:

"Tôi chỉ muốn biết một việc, khách sạn chúng ta, quy định xe 20 vạn trở xuống, thì không được đỗ vào bãi đỗ xe?"

“Không có, tuyệt đối không có!"

Đỗ Bình liền vội vàng nói.

Trầm Nguyệt Tâm híp đôi mắt đẹp một cái nói:

"Vậy tại sao Diệp Lăng lại gặp phải loại quy định này?"

Đỗ Bình rốt cuộc triệt để nhận thức được, cuối cùng quỳ xuống mắt đất, khóc lóc kể lể với Trầm Nguyệt Tâm:

"Trầm Tổng, đều là lỗi của tôi. Là tôi mắt chó coi thường người khác, cô tạm tha cho tôi lần này đi. Tôi đảm bảo, sau này tuyệt đối sẽ không tái phạm loại sai lầm cấp thấp này. Hơn nữa sẽ quản lý khách sạn ngay ngắn rõ ràng, tôi nhất định..."

"Không cần."

Trầm Nguyệt Tâm trực tiếp đứng dậy, nói với Vương Thành Kiệt:

"Sau này nếu như tôi biết còn xuất hiện loại chuyện này nữa, cái chức Tổng giám của ông cũng không cần làm nữa."

Nói xong, Trầm Nguyệt Tâm đi ra khỏi khách sạn.

Trán của Vương Thành Kiệt chảy mồ hôi ròng ròng, nhìn Trầm Nguyệt Tâm lái xe rời đi, lúc này mới một cước đá lên người của Đỗ Bình.

"Lão tử rốt cuộc mắt mù mới cho ông làm chức Quản lý, lập tức thu dọn đồ đạc, cuốn gói cút đi!"

Sắc mặt Đỗ Bình đại biến:

"Vương Tổng giám, tôi sai rồi, tôi nhất định sẽ sửa sai mà Vương Tổng giám, ngài cho tôi một cơ hội nữa đi!"

"Cút ngay!"

Vương Thành Kiệt lạnh lùng quét nhìn Đỗ Bình, cười nói với Diệp Lăng:

"Diệp tiên sinh, thật xin lỗi, không nghĩ tới bởi vì một chút lỗi nhỏ này vậy mà mang phiền phức lớn đến cho ngài."

Diệp Lăng nhịn không được phất phất tay.

Vương Thành Kiệt cũng không có bất mãn gì với Diệp Lăng, quay lại nói với quầy lễ tân:

"Làm cho Diệp tiên sinh trở thành hội viên VIP, sau này Diệp tiên sinh tới nơi này. Mặc kệ có thực sự dùng cơm hay không, trên 5 vạn đồng thì không sao, dưới 5 vạn thì toàn bộ miễn phí."

"Cảm ơn."

Diệp Lăng rốt cuộc lộ dáng vẻ tươi cười.

"Không cần khách khí, không cần khách khí..."

Vương Thành Kiệt vẫn còn rất biết cách làm người, tuy rằng đoán sai mối quan hệ của Diệp Lăng và Trầm Nguyệt Tâm, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không quyết định sai chuyện này.

"Diệp tiên sinh nếu như không có chuyện gì, Vương mỗ đi trước?"

Vương Thành Kiệt nói.

"Làm phiền Vương Tổng giám tới một chuyến rồi."

Diệp Lăng cười nói.

Trong lòng Vương Thành Kiệt âm thầm khinh bỉ, nếu như không phải mình đánh tiếng trước quầy phục vụ. Đoán chừng người này, tuyệt đối sẽ không dùng loại vẻ mặt này nói chuyện với mình.

"Diệp tiên sinh yên tâm, tôi sẽ một lần nữa sắp xếp một người quản lý, đến lúc đó cũng sẽ đổi toàn bộ những bảo vệ kia, hi vọng Diệp tiên sinh hài lòng."

Khách sáo vài câu, lúc này Vương Thành Kiệt mới rời đi.

Hai mắt Đỗ Bình vô thần ngồi tại chỗ, giống như là người đã chết.

Chức vị này, là hắn cố gắng đủ 20 năm mới bò lên được, không nghĩ tới một ngày đã bị lọt hố, cứ như vậy mà nói lời tạm biệt.

Diệp Lăng mang theo Lưu Xảo, sau khi làm xong hội viên VIP, cũng lái xe rời đi.

Trước khi hắn đi, vẻ mặt của tên bảo vệ Tôn Nam đều trở nên âm u.

Gã tất nhiên biết chuyện gì xảy ra, không những mình bị đuổi việc mà ngay cả anh rể cũng xong đời.

...

Đưa Lưu Xảo về biệt thự, Diệp Lăng nhìn đồng hồ, đã 6 giờ.

Tùy tiện tìm một cái cớ, Diệp Lăng liền lái xe đến nhà Ninh Ngọc San.

Vốn lộ trình đi hai giờ, thế nhưng dưới sự tăng tốc cuồn cuộn của Diệp Lăng, chỉ tốn hơn 1 giờ.

Cứ như vậy, đi tới nhà Ninh Ngọc San cũng đã 7 giờ.

"Chúng ta hẹn 7 giờ, anh đến muộn."

Ninh Ngọc San mở cửa, cười nhìn Diệp Lăng.

Không thể không nói, phụ nữ xinh đẹp mặc quần áo gì đều có khí chất đó.

Lúc Ninh Ngọc San mặc cảnh phục, phong thái tư thế đều oai hùng hiên ngang.

Mà giờ phút này, phía trên cô chỉ mặc một cái áo màu trắng, nút buộc cũng bị bộ ngực làm cho muốn rớt ra ngoài.

Đôi chân đẹp mang một đôi vớ màu đen, cũng bị váy ngắn bao vây, đúng là có lực hấp dẫn trí mạng.

Diệp Lăng thật muốn nhấc váy của cô nhìn ngắm một chút, phía trên của chiếc vớ đen kia, sẽ có phong cảnh gì?

"Thật xinh đẹp."

Diệp Lăng tấm tắc than thở.

Ninh Ngọc San trợn trắng mắt lên:

"Anh không đứng đắn chút nào."

"Ngay cả sờ cũng đã sờ còn muốn đứng đắn cái gì?"

Diệp Lăng cười ha hả, hít sâu một hơi mùi thơm từ cơ thể Ninh Ngọc San phát ra:

"Nếu như lại đứng đắn thì có vẻ đang làm kiêu, cô nói có đúng không?"

"Nói hưu nói vượn nữa, tôi bắn chết anh."

Ninh Ngọc San hừ lạnh nói.

Cô ngược lại còn nói giỡn với hắn, không bởi vì những lời của Diệp Lăng mà cảm thấy xấu hổ phẫn nộ.

"Ngày hôm nay lại xoa bóp thì có thể tốt rồi."

Diệp Lăng ngồi trên ghế sa lon.

"Thực sao?"

Ninh Ngọc San nhất thời vui vẻ.

Nhưng mà trong lúc vui mừng, không biết vì sao, cô lại có một cảm giác mất mát nhàn nhạt.

"Cởi quần áo ra."

Diệp Lăng nói.

Mặc dù có kinh nghiệm hai lần trước, nhưng lúc này đây, Ninh Ngọc San vẫn có chút ngượng ngùng như trước.

Gương mặt của cô hồng hồng, cứ như vậy làm trò trước mặt Diệp Lăng, từng bước từng bước mở nút buộc của áo ra.

Trong nháy mắt một đôi đại bạch thỏ lại lần nữa sôi nổi xuất hiện trước mặt Diệp Lăng, giống như là khiêu chiến giới hạn cuối cùng của hắn.

Nói thật, loại tình huống này, Diệp Lăng thật đúng là không muốn nhìn thấy.

Chỉ sờ thì có tác dụng rắm gì? Chỉ biết kiềm nén đến hoảng.

"Ừ.."

Khi Diệp Lăng đặt tay lên trên bộ ngực của Ninh Ngọc San, Ninh Ngọc San không tự chủ phát ra một tiếng hừ nhẹ.

Lập tức Diệp Lăng trợn trắng mặt nói:

"Mỹ nữ này, cô có thể đừng ừ ừ a a không? Cô thư thái, nhưng phải ngẫm lại cảm thụ của tôi!"

Khuôn mặt của Ninh Ngọc San đỏ ửng, thấp giọng nói:

"Tôi... Tôi cũng là kìm lòng không được mà!"

"Cô nhìn tôi."

Diệp Lăng bỗng nhiên nói.

Ninh Ngọc San sửng sốt, ngẩng đầu đối diện với Diệp Lăng.

Diệp Lăng chỉ chỉ hai mắt mình, nghiêm trang nói:

"Nếu như có một ngày tôi làm gì đó, xin nhớ đến ánh mắt trong sáng hiện tại của tôi."

Ninh Ngọc San:

"..."

Bình Luận (0)
Comment