"Xuy!!!"
Mấy người đang ở nơi này một câu một câu hàn huyên một hồi. Ở cửa đại sảnh, bỗng nhiên vang lên một tiếng phanh xe dồn dập.
Diệp Lăng không khỏi ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một chiếc Mercedes s600 màu đen dừng ở cửa. Chỉ thiếu chút nữa đã đụng vào chiếc Bentley màu hồng của Trầm Nguyệt Tâm.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông trung niên mang gọng kính tơ vàng từ trên xe chạy xuống.
Đúng, chính là chạy xuống, hơn nữa bởi vì quá mức sốt ruột mà thiếu chút nữa té ngã trên mặt đất.
Những phục vụ kia lúc nhìn thấy người đàn ông trung niên này thì lập tức chấn kinh rồi.
"Thật là Vương Tổng giám..."
Người phục vụ trước kia đã gặp qua Vương Thành Kiệt không thể tin được, trợn to mắt nói.
Mấy người phục vụ kia nghe vậy, thân thể đều run lên, thầm nghĩ, địa vị của người phục vụ này, tuyệt đối là rất cao.
Trầm Nguyệt Tâm mặc dù chính là Tổng tài của tập đoàn Hoa Mỹ, nhưng trên TV không có bất kỳ tin tức nào về cô cả, cho nên người biết cô rất ít.
"Trầm Tổng đâu?"
Vương Thành Kiệt vừa tiến vào phòng khách, đã tiến về phía trước hỏi.
"Trầm Tổng?"
Mấy người phục vụ sửng sốt.
Trong lòng Vương Thành Kiệt sốt ruột, mở miệng mắng:
"Mẹ nó, một đám không có mắt, Trầm Tổng là một người phụ nữ đặc biệt mỹ lệ, vô cùng xinh đẹp!"
Những phục vụ kia lập tức phản ứng kịp, chỉ chỉ Trầm Nguyệt Tâm ngồi trên ghế sa lon.
Vương Thành Kiệt vội vã chạy tới, khom lưng lấy lòng Trầm Nguyệt Tâm.
"Trầm Tổng, xin lỗi, tôi tới chậm. Không biết cô gấp gáp như vậy gọi tôi đến là có chuyện gì?"
"Trước lau mồ hôi của ông đi."
Trầm Nguyệt Tâm thản nhiên nói.
Vương Thành Kiệt vội vã xoa xoa mồ hôi trên trán.
Diệp Lăng sửng sốt một chút, thầm nghĩ không hổ là Tổng tài của tập đoàn Hoa Mỹ, không chỉ cao lãnh, lời nói cũng rất có phân lượng!
Mấy người phục vụ đều nhìn đến ngây người.
Lần trước lúc nhìn thấy Vương Thành Kiệt, chính là được một đám người vây quanh.
Mà giờ phút này, hắn lại đang cúi đầu khom lưng.
Chênh lệch giữa hai người, thực sự quá lớn.
Các cô không cách nào tưởng tượng được, người phụ nữ này rốt cuộc có địa vị gì, mới có thể làm cho Vương Thành Kiệt giống như con chó nghe lời như vậy.
"Vừa mới nãy tôi bảo người phục vụ ở đây thông báo cho Quản lý của họ, hắn nói lại cho tôi là, hắn không rảnh."
Trầm Nguyệt Tâm ngưng mắt nhìn Vương Thành Kiệt.
Vương Thành Kiệt sửng sốt, trong lòng nhất thời dâng lên một luồng lửa giận.
Ông ta trực tiếp quay đầu nhìn về phía quầy tiếp tân quát:
"Nhìn cái gì? Còn không mau để cho tên Đỗ Bình kia cút ra đây cho tôi!"
Mấy người phục vụ đâu còn không dám nghe lời?
Vội vàng gọi điện thoại cho Đỗ Bình, nói là Vương Thành Kiệt tới.
Đỗ Bình nghe xong, thân thể mập mạp kia lập tức xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, quả thật giống như bay tới.
"Vương Tổng giám, ngài đến đây lúc nào? Đi đi đi, tôi đây vừa lúc có một ít trà ngon, chúng ta đi nếm thử một chút."
Đỗ Bình liếc mắt đã nhìn thấy Vương Thành Kiệt, vội vã chạy tới, ăn nói cực kỳ khách khí.
"Uống trà?"
Trong mắt của Vương Thành Kiệt sắp muốn phun trào lửa giận ra rồi:
"Ông uống cmm trà? Cặp mắt chó của mày có bị mù không vậy!"
Đỗ Bình bị mắng một trận như thế, đứng tại chỗ có chút phát mộng.
"Vương Tổng giám, ngài đây là..."
Đỗ Bình thận trọng hỏi.
"Hỏi cái gì, không nhìn thấy ai đang ngồi ở chỗ này à?"
Vương Thành Kiệt mắng.
Đỗ Bình nhìn thử, ngoài trừ một mỹ nữ ra, còn có Diệp Lăng và Lưu Xảo.
Lúc này, Diệp Lăng thản nhiên tự đắc nhìn mình chằm chằm, ánh mắt kia, hình như đang nói: Ông chờ đi!
Giờ phúc này, Đỗ Bình vỗ đầu một cái, chợt nhớ ra!
Trước đó khi Diệp Lăng tiến vào khách sạn đã nói, sẽ có một đại mỹ nữ tới đây.
Thế nào hắn lại quên chuyện này rồi?
Nhìn mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành ngồi ở trên sô pha kia, Đỗ Bình cơ bản không rảnh thưởng thức vẻ đẹp của cô, trong lòng hắn đang rất cuồng loạn.
Nhìn lại khuôn mặt tràn đầy lửa giận của Vương Thành Kiệt, sắc mặt Đỗ Bình nhất thời tối xuống.
"Vương Tổng giám, vị này chính là..."
Đỗ Bình không hiểu hỏi.
Mặc dù y làm Quản lý ở đây, nhưng Trầm Nguyệt Tâm chính là Tổng tài kiêm Chủ tịch HĐQTcủa tập đoàn Hoa Mỹ. Trầm Nguyệt Tâm không muốn y biết, y thực đúng là không có tư cách biết.
Vương Thành Kiệt trầm mặt nói:
"Vị này chính là Trầm Tổng."
"Xin chào Trầm Tổng, xin chào Trầm Tổng, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu..."
Đỗ Bình vừa cúi đầu vừa buông tay ra, đồng thời trong lòng cũng âm thầm hối hận.
Không nghĩ tới tên ăn mặc bình thường, lái một chiếc xe Chery, lại có quan hệ lớn như vậy!
Ngươi nói ngươi là nhân sĩ cao cấp, chạy đến chỗ tôi giả bộ làm gì?
Trầm Nguyệt Tâm nhìn tay Đỗ Bình một chút, không nhìn thẳng.
"Ông quen biêt tôi?"
Trầm Nguyệt Tâm nói.
Đỗ Bình lúng túng thu hồi bàn tay đưa ra, nói:
"Không biết..."
"Không biết vậy ông ngưỡng mộ tôi cái gì?"
"Tôi... Tôi nói sai, là lỗi của tôi. Trầm Tổng chớ trách, chớ trách."
Đỗ Bình quả thực không biết phải nói gì cho phải.
Tuy rằng đúng là không biết Trầm Nguyệt Tâm, nhưng nhìn dáng vẻ cung kính của Vương Thành Kiệt, chỉ biết địa vị của người phụ nữ này không thấp.
"Ông rất bận à?"
Trầm Nguyệt Tâm hỏi.
"Không bận!"
Đỗ Bình liền vội vàng nói.
"Vừa nãy tôi để người phục vụ của quầy lễ tân đến thông báo cho ông, vì sao ông không tới gặp tôi?"
"Thông báo?"
Lúc này Đỗ Bình mới nhớ tới phục vụ thực sự có thông báo cho mình.
Nhưng mấu chốt chính là, người phục vụ chỉ nói có người muốn gặp mình, hơn nữa không hẹn trước, nên không biết là ai.
Nghĩ tới đây, Đỗ Bình thầm mắng mười tám đời tổ tông của người phục vụ đó.
Nếu như sớm nói với mình, có một vị mỹ nữ muốn gặp mình, bản thân có thể không hiểu sao? Nếu không mình cũng sẽ không rơi vào tình cảnh này?
"Trầm Tổng tới, vì sao các người không nói cho tôi? Chỉ biết đứng đó thôi à? Vậy tôi thuê các người tới đây làm gì?"
Vương Thành Kiệt phát hỏa với Đỗ Bình, Đỗ Bình lại phát hỏa với mấy người phục vụ.
Mấy người phục vụ trước quầy lễ tân rất là ủy khuất, lại không dám nói thêm gì.
"Ông tức giận với người khác làm gì? Cái trò của bản thân cũng không biết sao?"
Diệp Lăng nhìn Đỗ Bình, chậm rãi nói:
"Trước khi tôi tiến vào khách sạn đã nói với ông, sẽ có một vị mỹ nữ tới tìm ông rồi chứ? Trước đó người phục vụ đã thông báo cho ông, ông lại giả vờ không nghe được, còn mặt mũi oán giận người khác.”
Những lời này chính là lời trong lòng của mấy người phục vụ trước quầy tiếp tân này.
Ánh mắt các cô nhìn về phía Diệp Lăng đều bốc lên ánh sáng, giống như hận không thể trực tiếp nhào vào lòng Diệp Lăng.
Mắt to của Lưu Xảo lập tức lộ ra sự cảnh giác, kéo cánh tay của Diệp Lăng hừ một tiếng với những người phục vụ kia.
"Tôi... Tôi xác thực là không biết Trầm Tổng tới!”
Giọng nói của Đỗ Bình giống như là muốn khóc.
Diệp Lăng lạnh lùng cười:
"Như vậy, bây giờ Trầm Tổng tới ông liền cúi đầu khom lưng. Còn tôi đây là tên nghèo lái xe dưới 20 vạn, ông cũng không hèm nhìn, đúng không?"
"Không có, không có..."
"Không có cái cm ông!"
Diệp Lăng trực tiếp đứng dậy, lên giọng mắng:
"Cho mặt mũi mà không biết xấu hổ, rắn chuột một ổ, cấu kết với nhau làm chuyện xấu. Nếu có thể lão tử hận không thể một quyền đánh nát não chó của ông!"