Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 84 - Chương 84: Trầm Nguyệt Tâm Tới.

Chương 84: Trầm Nguyệt Tâm tới.

Ở cửa vào của Hỉ Nghênh Lai, một chiếc Bentley màu hồng dừng ở đấy.

Người thông minh liếc nhìn là có thể nhìn ra được, Bentley này là bản định chế đặc biệt. Tuy rằng bề ngoài không có khác biệt gì, nhưng tính năng, độ phối hợp, cùng với tốc độ, tính thỏa mái, sự an toàn đều mạnh hơn Bentley bình thường rất nhiều.

Lái một chiếc xe sang trọng như vậy, lập tức đưa tới vô số ánh mắt nhìn đến.

Chẳng qua, lúc cửa xe mở ra, sự chú ý về chiếc xe lập tức dời đi.

Một cô gái có vóc dáng cao gầy ngồi trên ghế lái, mặc một thân tây trang chuyên nghiệp lão luyện. Mái tóc xinh đẹp tuyệt trần rối tung ở sau lưng, làm cho người ta có một loại cảm giác thanh lệ lạnh lùng hiên ngang.

Vẻ mặt của cô gái này lạnh nhạt, không có biểu cảm gì.

Đều nói bất kể là ai khi cười rộ lên cũng rất đẹp mắt.

Thế nhưng mỹ nữ lái Bentley này lại không cười, nhưng cũng làm cho người ta có một loại cảm giác tuyệt mỹ.

Trầm Nguyệt Tâm đóng cửa xe, trực tiếp đi vào khách sạn.

Những nhân viên phục vụ kia cẩn thận nhìn Trầm Nguyệt Tâm, hình như muốn từ trên người cô nhìn ra một chút tỳ vết.

Nhưng mà các cô thất bại.

Nếu nói có tỳ vết, đó chính là trên người Trầm Nguyệt Tâm không nhiễm khói bụi gì.

Người so với người, càng tức chết người.

Mấy người phục vụ ở trước quầy lễ tân tự cho là mình xinh đẹp, nhưng nhìn Trầm Nguyệt Tâm một chút, lại nhìn bản thân. Vậy mà sinh ra một loại cảm giác tự ti mặc cảm.

Hơn nữa, người ta không chỉ lớn lên xinh đẹp, lại còn lái Bentley giá trị 100 vạn, đơn giản là đẹp hoàn mỹ.

Trầm Nguyệt Tâm nhìn thoáng qua xung quanh, đi tới trước quầy lễ tân.

Trước quầy lễ tân vài người phục vụ đã sớm truyền tai nhau Trầm Nguyệt Tâm là phú nhị đại, hay có lẽ là người phụ nữ do phú nhị đại bao dưỡng.

Nhìn thấy Trầm Nguyệt Tâm đi tới, mấy người phục vụ trong lòng đố kị, nhưng mặt ngoài không dám biểu hiện chút nào.

"Tiểu thư, xin hỏi cô..."

"Quản lý của các người đâu?"

Không đợi phục vụ kia nói xong, Trầm Nguyệt Tâm lạnh giọng hỏi.

"Quản lí?"

Phục vụ lúc trước đưa thức đơn cho Diệp Lăng sửng sốt một chút nói:

"Đỗ quản lý đang bề bộn nhiều việc, tiểu thư có hẹn trước không? Tìm ông ấy có chuyện gì?"

"Gọi ông ta ra đây cho tôi."

Trầm Nguyệt Tâm nói.

Giọng nói kia, hoàn toàn là mệnh lệnh, không có chút chất vấn nào.

"Tiểu thư, nếu như cô không có hẹn trước, Quản lý sẽ không tùy ý ra gặp cô."

Phục vụ kia nói.

"Ra vẻ ta đây lớn thật."

Trầm Nguyệt Tâm lập tức nở nụ cười.

Nụ cười này, kinh thiên động địa, giống như là một phong cảnh xinh đẹp, làm cho cả phòng khách lầu một đều tràn đầy ánh sáng.

Không quản ở đây có bao nhiêu đàn ông đều trăm phần trăm nhìn đến ngây người.

Mặc dù là cười nhạt, nhưng phù dung sớm nở tối tàn, thực sự là mỹ lệ đến cực hạn.

"Tôi nói lại một lần nữa, gọi Quản lý của các người ra đây."

Trầm Nguyệt Tâm nhìn chằm chằm người phục vị trước quầy lễ tân, gần như là gằn từng chữ ra.

Người phục vụ bị Trầm Nguyệt Tâm nhìn chằm chằm khiến toàn thân cô đều có một loại cảm giác áp bách to lớn.

"Tôi không thể đảm bảo sẽ gọi Quản lý ra được, nhưng tôi có thể giúp cô thông báo với quản lý một chút, có thể chứ?"

Người phục vụ nói.

Trầm Nguyệt Tâm gật đầu, không nói gì.

Rất nhanh, phục vụ kia quay trở về nói:

"Xin lỗi tiểu thư, hiện tại quản lý đang bận, không có thời gian gặp cô."

"Được."

Trầm Nguyệt Tâm hừ lạnh một tiếng, lấy điện thoại ra, gọi cho một số điện thoại.

Rất nhanh, điện thoại đã được thông.

Trầm Nguyệt Tâm nói thẳng:

"Vương Thành Kiệt, khách sản Hỉ Nghênh Lai ở thành phố Đông Hải là do ông quản lý đúng không?"

"Đúng vậy đúng vậy, Trầm tổng đây là muốn đến ăn cơm."

Nghe được lời này, có thể tưởng tượng bộ dạng cuối đầu khom lưng của Vương Thành Kiệt ở đầu dây bên kia.

"Ông đang ở đâu?"

Trầm Nguyệt Tâm hỏi.

"Trầm tổng, tôi đang ở thành phố Đông Hải."

"Tôi cho ông 10 phút, cút đến khách sạn Hỉ Nghênh Lai gặp tôi, tới trễ một giây, ông cũng không cần làm tổng giám đốc nữa!"

Nói xong, không đợi Vương Thành Kiệt mở miệng, Trầm Nguyệt Tâm đã trực tiếp cúp máy.

Những phục vụ kia coi như đã nhìn ra, cô gái này có địa vị không nhỏ.

"Tiểu thư, cô có thể qua bên ghế salon kia để ngồi một chút, cần tôi chuẩn bị cho cô một ly cà phê không?"

"Không cần."

Trầm Nguyệt Tâm đi tới một ghế sô pha ngồi xuống.

"Vương Thành Kiệt, không biết có phải là Vương Tổng giám của tập đoàn hay không? Tôi may mắn có gặp qua ông ấy một lần, là cao tầng của tập đoàn xuống đây thị sát."

"Vương Tổng giám? Không thể nào? Đây chính là cán bộ cấp cao trong tập đoàn, người phụ nữ này có bản lĩnh cao như vậy. Dám kêu la hét với Vương Tổng giám?"

"Chắc là trùng tên."

Mấy người phục vụ líu rít thấp giọng nghị luận.

Đúng lúc này, Diệp Lăng và Lưu Xảo từ trong thang máy đi ra.

Diệp Lăng liếc mắt liền thấy được mỹ nữ tổng tài đang ngồi trên ghế xa lon, cười ha hả một tiếng nói:

"Đại mỹ nữ, lại gặp rồi."

Trầm Nguyệt Tâm nhàn nhàn liếc nhìn Diệp Lăng, nói:

"Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?"

"A, là như vậy..."

Diệp Lăng nói:

"Lúc cô tới, hẳn là có nhìn thấy một tên bảo vệ có cái mặt sưng to ở cửa kia đi?'

"Ừ."

Trầm Nguyệt Tâm gật đầu.

Diệp Lăng nói:

"Đó chính là tôi đánh."

Trầm Nguyệt Tâm:

"..."

"Tôi cao hứng đến nơi này ăn cơm, mà lại được biết xe dưới 20 vạn không thể đỗ ở bãi đậu xe. Tôi không rõ, lẽ nào khách sạn cấp 5 sao, chỉ phục vụ người trên 20 vạn sao? Nếu thật là như thế, vì sao không treo một tấm bảng hiệu ở cửa viết 'Nghèo với chó không được đi vào'?

"Nói chuyện thì cứ nói, đừng có dùng giọng điệu âm dương quái khí đó."

Trầm Nguyệt Tâm có chút không vui.

Diệp Lăng đảo cặp mắt trắng dã, lại nói:

"Chuyện xe coi như xong, con chó bảo vệ kia còn nhìn chằm chằm vào bạn gái của tôi. Lại còn nói cái gì mà ngồi ghế xe không phải làm bằng da thật là ủy khuất cái mông của bạn gái tôi. CMN, lão tử muốn lái xe gì thì lái xe ấy, có quan hệ cái rắm gì với hắn?"

"Hắn còn dám nói như vậy?"

Trầm Nguyệt Tâm hơi nhíu mày lại.

"Không tin thì thôi."

Diệp Lăng hừ một tiếng nói.

"Anh yên tâm, không phải vì anh, thì chuyện này tôi cũng sẽ tra xét đến cùng. Hơn nữa tôi tin anh không gạt tôi."

Trầm Nguyệt Tâm nói.

"Lời này có chút tình ý nha!"

Khuôn mặt Diệp Lăng trở nên rạng rỡ.

Trầm Nguyệt Tâm coi như là bị người này nói có chút bất đắc dĩ. Trong lúc lơ đãng, cô liền liếc về phía Lưu Xảo bên cạnh Diệp Lăng.

Quan sát chốc lát, Trầm Nguyệt Tâm nói:

"Bạn gái anh rất đẹp."

"Cảm ơn đã khích lệ~"

Diệp Lăng cười nói.

Lưu Xảo cũng đang quan sát Trầm Nguyệt Tâm.

Không hề nghi ngờ, toàn thân của Trầm Nguyệt Tâm, đều lộ ra khí chất 'Nữ thần'. Khí chất cao lãnh, trang nhã mà không mất đi sự cao quý, làm cho tất cả phụ nữ đều đố kị.

Lưu Xảo nhìn một lúc lại chán nản phát hiện, người phụ nữ này, thực sự mạnh hơn mình rất nhiều.

Nhất là nghĩ đến thân phận của Trầm Nguyệt Tâm, Lưu Xảo càng thêm có chút không dám tin.

Còn trẻ như vậy đã trở thành Tổng tài của tập đoàn Hoa Mỹ?

Đây cũng không phải là Tổng tài của một công ty nhỏ, mà là Tổng tài của cả tập đoàn!

Hơn nữa Diệp Lăng nói, Trầm Nguyệt Tâm này chẳng những là Tổng tài của tập đoàn Hoa Mỹ mà còn là Chủ Tịch HĐQT.

Điều này cũng nói lên, trong tay của Trầm Nguyệt Tâm nắm giữ cổ phần và thực quyền của tập đoàn Hoa Mỹ!

Bình Luận (0)
Comment