Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 901 - Chương 902: Ai Dám Chiến!

Chương 902: Ai dám chiến!

Có thể tưởng tượng, một kích của Cung chủ Tử Kim Cung đang cuồng nộ đáng sợ đến cỡ nào.

Tối thiểu, tu vi nửa bước Tiên Vương đã hoàn toàn triển lộ, kiếm quang vừa xuất hiện, toàn bộ thiên địa như đã bị kiếm quang sáng chói hoàn toàn ngăn cách.

Mọi người đều cảm giác sinh cơ bị đóng băng, dường như không thể tránh né một kiếm này.

Đừng nói là người bình thường, dù là cường giả Đại La hậu kỳ cũng phải kinh hồn bạt vía, thậm chí không dám đối mặt với một kiếm này.

Cung chủ Tử Kim Cung nổi trận lôi đình, gã mất hết thể diện trước mặt nhiều người như vậy, không giết người thì không thể giải hận.

Đám người Môn chủ Cuồng Đao môn cười dữ tợn, dù sao sớm muộn gì cũng phải giết người, hiện tại giết cũng không sao.

Chẳng qua khi kiếm quang sắp đánh trúng đầu Mạc Tinh, đột nhiên một đạo kiếm quang rực rỡ như cực quang xuyên qua khói mù phóng lên cao.

“Diệt Tiên Kiếm, một kiếm diệt tiên!”

Thanh âm thản nhiên như tới từ thời kì Thái Cổ xa xôi, mang cảm giác phiêu miểu, kiếm quang xán lạn lặng yên xuất hiện.

Là Diệp Lăng, hắn phóng lên cao, trước khi Cung chủ Tử Kim Cung đắc thủ, hắn đã nâng kiếm chém ra.

“Cung chủ Lôi Cung xong rồi, hoàn toàn xong rồi, tu vi hắn mới đến đâu, chỉ là Đại La sơ kỳ, một kiếm này tuyệt đối sẽ làm cho hắn chết không có chỗ chôn.”

“Ha ha! Lôi Cung xong rồi, một khối thịt béo như thế, chúng ta đều có thể phân chia chứ?”

Trong nháy mắt, tất cả thế lực đều nhìn chăm chú vào các cường giả Lôi Cung, để đáp lại, cường giả Lôi Cung phóng ra khí tức đáng sợ, lộ vẻ hung hãn, không hề sợ hãi!

Trong nháy mắt Diệp Lăng phóng lên cao, một luồng kiếm quang lao nhanh, mờ ảo như phi tuyết tràn ngập toàn bộ thiên địa.

Trải qua bao nhiêu năm, hiện giờ Diệt Tiên Kiếm lại nằm trong tay hắn lần nữa, sự cuồng ngạo lại xuất hiện trong cơ thể Diệp Lăng!

Nửa bước Tiên Vương thì thế nào, không nói đến kiếp trước, dù là bây giờ, cho ta thời gian mười năm, ta có thể ba kiếm giết ngươi!

“Đại La sơ kỳ mà gan lớn thật!”

Cung chủ Tử Kim Cung cười nhạt, cổ tay gã càng dùng sức bổ xuống, kiếm quang điên cuồng giáng xuống.

Ầm!

Một kiếm quang sáng chói nổ tung trong không trung, mắt mọi người bị chói đến đau nhức, phải che kín lại, thậm chí không dám mở mắt ra.

Hai người trong không trung, Diệp Lăng ngã xuống, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể như xoắn lại, máu tươi sôi trào, suýt nữa ra phun ra một ngụm máu tươi.

Ở đối diện, Cung chủ Tử Kim Cung lại lui ba bước, cảm giác gan bàn tay tê dại, thậm chí đã tóe ra vết máu, gã căn bản không thể tin được một màn trước mắt này!

Sau khi quang mang tán đi, Diệp Lăng cầm kiếm đứng lặng, ánh mắt âm trầm, khí tức đáng sợ tràn ngập thân thể.

Một luồng kim quang bao phủ ngoài thể phách của hắn, hai tròng mắt huyễn hóa, ánh mắt tựa lôi đình, ngập tràn lửa giận.

“Lôi Vực, hàng lâm!”

Oanh, một luồng khí tức đáng sợ lặng yên ngưng tụ xung quanh Diệp Lăng, sấm sét tung hoành bao phủ một khu vực rộng lớn.

Từng tia sét không ngừng lóe lên, tản ra uy năng khiến người dựng tóc gáy, khiến các cường giả chung quanh phải kinh hãi.

“Muốn chiến, vậy thì chiến, ta sợ ngươi chắc?”

“Người Lôi Cung, tử chiến!”

Diệp Lăng gầm lên giận dữ, từng bóng người phóng lên cao, đó là các cường giả Lôi Cung, bọn họ dữ tợn điên cuồng hét lên, cực kỳ giống một đám sói đói lâu ngày.

Chiến ý thiết huyết ầm ầm chấn động không trung, Diệp Lăng cầm đầu, cuồng chiến vô song.

Cường giả Tử Kim Cung cũng đều phóng lên cao, thế trận giằng co, có thể bạo phát đại chiến bất cứ lúc nào.

Cung chủ Tử Kim Cung hít sâu một hơi, cười ha hả.

“Được! Lôi Cung giỏi, Cung chủ Lôi Cung Diệp Lăng cũng hay!”

“Bổn Tọa muốn nhìn xem, rốt cuộc ngươi có thể đi tới đâu, chẳng qua đoạn đường này sẽ không yên ổn đâu!”

Mặc dù Cung chủ Tử Kim Cung uy hiếp, nhưng tất cả mọi người có thể cảm nhận được, đường đường Cung chủ Tử Kim Cung vậy mà lại nhượng bộ!

Mọi người kinh hãi, thậm chí không thể tin vào tai mình!

Nhượng bộ, đường đường là Tử Kim Cung - một trong Tứ Đại Tông Môn, vậy mà lại nhượng bộ, sao có thể chứ, nhìn Diệp Lăng dùng tư thế cường ngạnh đối diện với Cung chủ Tử Kim Cung giữa không trung, trái tim bọn họ đều run lên.

Thật đáng sợ, dù thế nào, dù dựa vào cái gì, kẻ có thể liều mạng đối kiếm cùng Cung chủ Tử Kim Cung, hơn nữa có vẻ không bị tổn thương chút nào thế này cũng đủ để chứng minh sự đáng sợ của hắn.

“Đi đường phải đi từng bước một, bước quá lớn dễ vấp ngã!”

“Mặc dù Lôi Cung ta yếu, nhưng không phải ai cũng có thể tùy ý đắn đo, người nào muốn chiến ta cũng không ngại! Hi vọng các ngươi có thể thừa nhận cái giá phải trả, nhưng ta nghĩ, trong di tích thượng cổ này, không ai gánh nổi cái giá đó đâu!”

Uy hiếp, uy hiếp lộ liễu, Diệp Lăng gần như đã khiến Cung chủ Tử Kim Cung mất đi lý trí, nhưng gã nghiến răng nghiến lợi như muốn cắn nát răng, gã cười lạnh một tiếng, không nói gì thêm.

Gã không thể kích động, một kiếm vừa rồi kia đã khiến gã nhận ra thực lực Diệp Lăng không yếu, nếu nổ ra đại chiến, như vậy Tử Kim Cung tuyệt đối sẽ tổn thương.

Như vậy, ba đại tông môn kia sẽ ngư ông đắc lợi, vậy thì cái được không bù nổi cái mất.

“Lôi Cung! Bổn Tọa chắc chắn sẽ diệt ngươi!”

Cung chủ Tử Kim Cung thầm rống lên trong lòng, gã vẫn nhịn được, thân thể hạ xuống, đè nén lửa giận.

Diệp Lăng cũng thu thế, chẳng qua sau lần này, vốn hắn đã bị rất nhiều thế lực chú ý, nay lại bị tất cả nhìn chòng chọc.

Chẳng qua không sao cả, vốn sẽ phải chém giết thảm thiết, thêm chút địch nhân thì thế nào, dù sao cũng chẳng có kẻ nào là minh hữu.

Câu nói chăn nhiều rận không sợ bị cắn đúng là chẳng sai!

Đi qua Tầm Tiên Lộ, mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều chiếm được một ít cơ duyên, trong đó Lôi Cung chiếm nhiều nhất, đặc biệt là Mạc Tinh, không ít người nhìn chằm vào vào y, hận không thể trực tiếp làm thịt.

Mà có Diệp Lăng thể hiện 1 màn vừa rồi, không ai dám xuất thủ, dù sao bọn họ cũng không có nội tình và thực lực như Tử Kim Cung.

Mọi người đi qua Tầm Tiên Lộ, tiếp tục tiến lên, mặc dù tử thương vô số, nhưng nhân số vẫn rất nhiều.

Mọi người đi thêm chừng nửa canh giờ, trên mảnh đất hoang vu xuất hiện một thông đạo vô cùng huyền diệu.

Lối đi này chia đôi thiên địa, giống như một cái động, mà nó rất lớn, mênh mông vô biên.

Hai bên lối đi lóe ra thần quang bảy màu, phiêu miểu huyền diệu, tràn đầy vẻ thần kỳ.

Trong thông đạo trắng xóa khiến người ta có chút mê man.

“Lối đi này, là đường phải đi qua!”

Có người thở dài nói, nhưng lối đi này có an toàn không, có thể gặp nguy hiểm hay không?

“Nên làm cái gì bây giờ?”

Trong lúc nhất thời, tất cả thế lực đều chần chờ, bọn họ không rõ phía trước nguy hiểm thế nào, đến cùng nên làm cái gì bây giờ!

Bình Luận (0)
Comment