Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 900 - Chương 901: Thảm Liệt

Chương 901: Thảm liệt

Cung chủ Tử Kim Cung, một trong những kẻ cường đại nhất ở đây, không cần nhiều lời về thực lực của gã.

Nhưng chính thực lực như vậy lại biến thành nguy cơ, mỗi lần công kích đều tương đương với một kích của nửa bước Tiên Vương.

Nếu là Diệp Lăng thì đương nhiên không sợ, hắn có thể bình an vô sự, nhưng cung chủ Tử Kim Cung thì không thể.

Hôm nay, quần áo gã rách rưới, khóe miệng dính máu tươi, khuôn mặt trắng bệch, khí huyết quay cuồng, tròng mắt trừng như sắp nổ tung.

“Khốn kiếp! Vì sao, vì sao lão tử không nhận được bảo vật một lần nào!”

“Ta đi theo con đường của tên khốn kiếp kia, kết quả đều là công kích, đồ khốn kiếp, lão tử không tin, ta có thể đổi đường không!”

Cung chủ Tử Kim Cung điểm mũi chân một cái, thân thể giẫm lên một ô vuông, thời khắc gã đạp lên, gã tức thì bi thương hô to.

“Mẹ nó!”

Một tiếng rống to bi thảm, từng đạo công kích bùng nổ như núi lửa lao nhanh về phía gã.

Kiếm quang liên miên, trong nháy mắt đã đánh tan tám thành công kích, nhưng vẫn có hai thành công kích điên cuồng lướt về phía gã.

Ầm ầm, gã rống to một tiếng, lồng ngực chấn động, phun ra một ngụm máu tươi.

“Được, ta sợ, ta sợ rồi không được sao, tại sao ta phải đi đường cũ của y làm gì không biết?”

Cung chủ Tử Kim Cung gần như đã đánh mất lý trí, nghiến răng nghiến lợi, lại đạp lên một ô mà Mạc Tinh từng đi qua.

Đáng tiếc, gã vừa đạp lên, công kích cũng phóng lên.

“Mẹ nó, xui quá đi mất!”

Cung chủ Tử Kim Cung khóc không ra nước mắt, hôm nay xem như gã xui xẻo, như trúng tà vậy, đi thế nào cũng không đúng, bước nào cũng dính bẫy, bước nào cũng sai.

Mà Mạc Tinh đã đi xong Tầm Tiên Lộ, bảo bối đầy người, khiến y cực kỳ kích động.

“Người tốt gặp may mắn, ha ha, lão tử xui xẻo ở Trái Đất, mà giờ lão tử gỡ lại được hết rồi!”

Mạc Tinh vô cùng kích động, ngẫm lại trước đây, hắn chẳng khác gì cung chủ Tử Kim Cung bây giờ, chuyện cũ nhớ lại mà kinh, nghẹn ngào nước mắt.

Mà Diệp Lăng cũng lướt như bay, gặp công kích thì bình an đi qua, đạp phải bảo vật thì vung tay lên thu.

Sau đó hắn thành người thứ hai lao ra khỏi Tầm Tiên Lộ, hắn thu hoạch chín bảo bối, chẳng qua trong đó có 6 đạo Tiên Khí, đã bị hắn hấp thu.

Ba thứ còn lại là Thánh Đan, hơn nữa đều là sản phẩm của thời đại Thượng Cổ, tốt hơn bây giờ nhiều.

“Chà chà, em rể, thế nào, anh vợ ngươi trâu bò không?”

Mạc Tinh cười vô cùng đắc ý, Diệp Lăng không thèm nhìn người đang dương dương đắc ý này, mà là nhìn quãng đường gian nan của đám người Lôi Cung.

Trong đó, ba yêu thú tương đối thoải mái, đặc biệt là Hắc Long, y khí lực cường đại, có thể coi là Diệp Lăng thứ hai.

Thần thông chó má cái gì, với y mà nói thì căn bản là trực tiếp miễn dịch, công kích đánh ra còn không thèm để mắt đến.

Tiểu Bạch và tiểu Kim cũng không có chút áp lực nào, thân thể yêu tộc lực rất cường đại, rất thích hợp để đi Tầm Tiên Lộ, tối thiểu là thoải mái hơn người thường.

Bạch Mai cũng khá thoải mái, 9 cái đuôi tuyết trắng lướt trong không trung che kín lấy nàng, gió thổi không lọt.

Công kích đánh vào đuôi nàng như đánh vào tấm sắt, chẳng có tác dụng gì.

Diệp Phi thì là tương đối khó khăn, nhưng cũng không gặp nguy hiểm, dù sao y mang sát lục chi thể, tinh thần luôn ở trạng thái liều chết không sợ sinh tử.

Còn đám người Kim Triển thì đang đau khổ vượt qua Tầm Tiên Lộ, cũng tạm thời không gặp nguy hiểm gì.

Bọn họ nhớ kỹ lời Diệp Lăng nói, trong tình huống này, bình tĩnh mới là thượng sách.

Nếu sơ sẩy dẫm vào công kích, nếu lại lảo đảo dẫm vào cái khác, vậy thì rất phiền toái.

Hơn nữa khi tránh né khó tránh khỏi sẽ đạp phải những ô khác, nếu còn lăn một cái thì. . . ông trời ơi, náo nhiệt cực kỳ.

Đương nhiên, cũng có kẻ gan lớn muốn bay qua khu vực này, kết quả xuất hiện cảnh tượng hoành tráng như trong phim điện ảnh, vạn tiễn xuyên thân.

Cả người giống y như con nhím, gai cắm toàn thân, chết cực kỳ thảm.

Sau khi vài người chết như vậy, những người khác đều thành thật hơn, cứ bước đi thôi, nếu không lúc chết cũng không biết là chết như thế nào.

Trên Tầm Tiên Lộ, tử thương cực kỳ thảm trọng, đội ngũ mấy ngàn người, ít nhất 800 người đã chết.

Thi thể những người này khiến tinh thần những người xung quanh thay đổi, có chút gấp gáp, có chút khủng hoảng, thậm chí mất đi lý trí.

Cho nên, bọn họ nhất định sẽ thua, hoặc là chết, hoặc là không vượt qua được Tầm Tiên Lộ!

Mà kẻ thảm nhất vẫn là cung chủ Tử Kim Cung, gã đi theo con đường của Mạc Tinh, mỗi bước đều đạp phải công kích.

Gã đã sắp điên rồi, cực phẩm Tiên Khí trong tay không hề ngưng nghỉ chút nào, liên tục vung lên.

Thời gian chậm rãi trôi qua, trên Tầm Tiên Lộ tử thương liên miên, có nhiều người không kiên trì nổi nữa đã trực tiếp lui ra ngoài.

Lôi Cung cũng có hơn ba mươi người không vượt qua được, bất đắc dĩ phải lui ra, khi những người này vừa rời khỏi, bọn họ đều bị một khí tức huyền diệu bao vây, truyền tống ra ngoài.

Đám người Diệp Lăng thấy vậy thì chấn động, bị truyền tống ra ngoài chẳng khác nào vĩnh viễn mất đi tư cách ở lại nơi này.

Bạch Mai, Tiểu Bạch, Tiểu Hắc, Kim Mao Hống, Diệp Phi đã đến đích, trong đó Diệp Phi bị thương tương đối nặng, nhưng Sát Lục Chi Khí trong thân thể lại nồng nặc tới cực điểm.

Tu vi của người này đã sắp đuổi kịp Bạch Mai, Bạch Mai thấy vậy thì cắn răng nghiến lợi, thề phải nhanh chóng đột phá đến cảnh giới Đại La.

Nhưng người khác cũng lần lượt ra khỏi Tầm Tiên Lộ, các thế lực tổn thương quá nửa.

Trong đó có mấy tông môn cực kì thảm thiết, không kẻ nào thoát khỏi Tầm Tiên Lộ, toàn quân bị diệt.

Nhưng Diệp Lăng quan sát tất cả lại phát hiện, thực lực Tứ Đại Tông Môn vô cùng cường hãn.

Tối thiểu bọn họ nằm trong số các thế lực tổn thương ít nhất, chỉ thiếu đi vài người, Lôi Cung cũng nằm trong hàng ngũ này!

Khi cung chủ Tử Kim Cung lảo đảo rời khỏi ô vuông cuối cùng, gã gần như đã mệt lả.

Cả người loang lổ vết máu, áo rách quần manh, sát cơ dữ tợn hiện trên khuôn mặt.

“Ngươi là tên khốn kiếp! Bổn Tọa làm thịt ngươi!”

Gã gầm lên giận dữ, trực tiếp phóng lên lao về phía Mạc Tinh!

Bình Luận (0)
Comment