.
.
--------------------------
Đối mặt với sự khiêu khích của Mạc Tinh, cung chủ Tử Kim Cung cười lạnh, gia hỏa có chút ít vận khí này có gì để khoe khoang.
“Tiểu tử, đừng quá phách lối, bằng không ngươi khó mà sống đến lúc rời khỏi đây!”
Mạc Tinh lắc đầu, không để ý đến gã, hắn lại bước tiếp một bước, ô vuông hắn giẫm lên lại toát ra Tử Khí cuồn cuộn.
“Ai! Cái quái gì vậy? Mẹ nó nghịch thiên à? Lại là bảo vật bên trong.”
Đám người ngẩn ra, Tử Khí ngưng tụ thành một loại quả tản ra sinh cơ dạt dào, bị Mạc Tinh trực tiếp thu lấy.
Thấy Mạc Tinh thuận lợi như vậy, các thế lực khác cũng bước lên, cung chủ Tử Kim Cung cũng không kiềm chế được.
Đi theo Mạc Tinh tuy bị y lấy hết bảo vật, thế nhưng nếu gặp nguy hiểm thì y sẽ phải hứng chịu thay gã.
Cung chủ Tử Kim Cung cắn răng đè nén sát cơ trong lòng, dù sao y cũng sẽ không đi xa được, gã không tin y không giẫm trúng khảo nghiệm nào, gã đi theo vết chân y ít nhất thì sẽ được an toàn, không phải sao.
“Chư vị lên hết đi, nhớ cẩn thận, nếu không ngăn cản nổi thì lập tức lui về!”
“Thế nhưng phải nhớ kỹ, dù gặp được công kích thế nào cũng không được giẫm lung tung, bằng không chắc chắn sẽ mất mạng!”
Diệp Lăng nói, đám người Lôi cung đều gật đầu, bọn họ cũng biết, chỉ cần sơ ý ở đây một chút thôi thì kết cục chính là cái chết.
Trong lúc đám người Diệp Lăng đang chuẩn bị tiến lên, Mạc Tinh đã đi được mười ô vuông, mẹ nó, y đi một đường sặc sỡ loá mắt, bảo bối tầng tầng lớp lớp.
“Ha ha! Cái này là cái gì, thần thông cấp bậc gì vậy, không tệ không tệ, tiểu gia ta đành nhận vậy!”
“Ai! Cái này lại là cái gì, Kim Thiết Bổn Nguyên Thạch? Ha ha, đồ tốt đồ tốt, về rồi tìm người chế tạo một thanh Tiên Khí đi, sướng thật!”
Mạc Tinh rống to, thậm chí y không thèm rẽ, cứ vọt thẳng một đường, tốc độ cực nhanh.
Y bước đi như bay, mũi chân điểm một cái, thân thể lướt nhanh như yến, chỉ một con đường như vậy mà y đi như thể lên tiên.
Ong ong ong, hào quang bảo vật không ngừng lập loè khắp thế giới này, đám người nhìn mà hoa cả mắt.
“Khốn nạn! Không thể đợi thêm nữa, vận khí của hắn quá tốt, xông lên làm thịt tên khốn kiếp này, như vậy đồ đều thuộc về ta!”
Cung chủ Tử Kim Cung cũng không nhịn được nữa, mũi chân điểm một cái, đạp lên ô vuông đầu tiên Mạc Tinh đã đi qua.
Thế nhưng đúng lúc này, sắc mặt cung chủ Tử Kim Cung đột nhiên thay đổi, bởi vì dưới chân gã, một đạo khí tức nửa bước Tiên Vương phóng lên tận trời.
Cung chủ Tử Kim Cung căn bản không phòng bị chút nào, trực tiếp bị đạo khí tức kia đánh trúng lưng.
Phốc, gã phun ra một ngụm máu tươi, trong mắt lóe lên hung quang dữ tợn, càng nhiều hơn vẫn vẻ khó hiểu.
“Vì sao? Vì sao ta đạp lên liền bị công kích đến! Khốn nạn! Nhất định là trùng hợp!”
Cung chủ Tử Kim Cung gầm thét, gã lại tiến lên, bước theo dấu chân Mạc Tinh, thế nhưng lần này lại là hai công kích đáng sợ xuất hiện một cách quỷ dị.
“Khốn nạn! Cút ngay cho ta!”
Cung chủ Tử Kim Cung điên cuồng rống to, trường kiếm trong tay hóa thành Kiếm Vũ khắp trời, trực tiếp phá hủy công kích.
“Vì sao! Vì sao!”
Cung chủ Tử Kim Cung không rõ, vì sao gã giẫm lên con đường của Mạc Tinh nhưng lại xuất hiện công kích.
Diệp Lăng thấy vậy thì vui vẻ, tên ngu ngốc này, Tầm Tiên Lộ không phải đã hình thành thì không thay đổi, mà là biến hóa theo từng người.
Mạc Tinh có thể đi qua vì y nghịch thiên, ngươi muốn đi theo con đường nghịch thiên sao?
“Các huynh đệ, tiến lên!”
Diệp Lăng điểm mũi chân, dẫm lên ô vuông đầu tiên, trong chốc lát, một đạo công kích Đại La Sơ Kỳ phóng lên tấn công hắn.
“Con bà nó!! Xui xẻo vậy à?”
Diệp Lăng cắn răng, ngoài thân sinh ra từng sợi kim quang, đó là thể phách thuộc về Diệt Cực Kim Thân lục trọng.
Ầm, công kích đánh vào thân thể Diệp Lăng, kết quả hắn vẫn như không có chuyện gì xảy ra.
Thể phách của hắn gần như hoàn toàn miễn dịch với công kích Đại La Sơ Kỳ trở xuống, cho nên hôm nay hắn sẽ giống như Mạc Tinh, trở thành một tồn tại tựa như Bug.
Có thể nói là tồn tại vô địch, không cần biết trước mặt hắn là cái gì, là bảo vật cũng tốt, là công kích cũng vậy, dù sao cũng không thể đả thương được hắn.
Mà những người khác thì không phải như thế, dù mạnh thì cũng không ai dám để công kích cùng cảnh giới tùy tiện tập sát.
Chỉ có Diệp Lăng là yêu nghiệt, có Cửu Đại Tiên Anh, có Diệt Cực Kim Thân, lại thêm Phù Đồ Kim Thân, Thiên La Hoa Cái của Đại La Kim Tiên, hắn gần như là một đầu đạn hạt nhân hình người.
Diệp Lăng bước đi như bay, trực tiếp đạp lên mười ô vuông.
Đáng tiếc, theo sau bước chân Diệp Lăng là hơn mười đạo công kích xuất hiện giữa không trung, ầm ầm chấn động.
Sắc mặt Diệp Lăng lập tức đại biến, đậu phộng, hơn mười đạo công kích, thế này lão tử nào dám đỡ.
“Diệt cho ta!”
Vù vù, một sợi kiếm quang phát ra từ mũi kiếm Diệt Tiên Kiếm, kiếm quang đáng sợ triệt để đánh nát hơn mười đạo công kích kia.
“Mẹ nó! Vì sao đãi ngộ của Mạc Tinh và ta hoàn toàn khác biệt vậy?”
Diệp Lăng nghiến răng nghiến lợi, Mạc Tinh phía xa là một bước một cái kỳ ngộ, hắn đã gần đến đích.
Thế nhưng hắn thì, mẹ nó, một bước một kích à?
“Liều mạng thôi, ta không tin vận khí của mình kém như vậy!”
Diệp Lăng bước ra một bước, trong ô vuông hắn giẫm lên, một sợi thần quang chậm rãi dâng lên, huyền diệu vô biên.
Một khỏa đan dược hiện lên giữa không trung, tản ra một cỗ khí tức khác thường.
“Trung phẩm Thánh Đan!”
Diệp Lăng trừng mắt, nếu chỉ là trung phẩm Thánh Đan thì hắn sẽ không kích động như thế, thế nhưng trong đan dược này ẩn chứa Sinh Tử Chi Khí vô cùng nồng đậm.
Không khoa trương chút nào nếu nói rằng đan dược này có trợ giúp rất lớn với sinh tử Cửu Trọng Thiên của hắn!
Hắn lập tức nhận lấy đan dược, Diệp Lăng cười hắc hắc, lão tử bắt đầu may mắn rồi đúng không.
Đăng đăng đăng, hắn lại bước ba bước, Diệp Lăng cười ha ha, ba đạo Tiên Khí nồng đậm mang theo khí tức Thượng Cổ mênh mông vọt thẳng vào trong thể phách Diệp Lăng.
Ong ong, Cửu Đại Tiên Anh đều đang run rẩy, hưởng thụ Tiên Khí trước nay chưa từng có.
“Đáng chết, suýt nữa đã không nhịn được đột phá!”
Diệp Lăng cười ha ha, lao lên ầm ầm như một chiếc xe tăng.
Mà một bên khác, cung chủ Tử Kim Cung đã bị lừa thảm rồi!