Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 92 - Chương 92: Tha Cho Tôi Đi.

Chương 92: Tha cho tôi đi.

"Được rồi, đừng khóc.

Diệp Lăng vỗ vỗ nhẹ lên lưng của Vương Ngưng Mị, có thể rõ ràng cảm nhận được cơ thể mềm mại của Vương Ngưng Mị.

"Đúng là phụ nữ thành thục có khác."

Trong lòng Diệp Lăng than thở.

Nhưng mà lúc này Vương Ngưng Mị cũng không biết suy nghĩ của Diệp Lăng, dáng vẻ của lệ quỷ lúc nãy thực sự là dọa sợ cô.

Vương Ngưng Mị cũng là người phụ nữ trải qua mưa gió, nói ác hơn một chút chính là người phụ nữ đã từng giết người.

Loại phụ nữ này tâm tư bình tĩnh hơn nữa rất có tâm cơ, rất ít chuyện làm cho cô trở thành bộ dạng như vậy.

Ngẫm lại cũng đúng, đừng nói là Vương Ngưng Mị, ngay cả là bộ đội đặc chủng như Vương Hải Thần cũng sợ đến choáng váng.

"Diệp Lăng, thực sự cảm ơn anh."

Vương Hải Thần đã đi tới, sắc mặt có chút trắng bệch.

"Nếu như không phải chính mắt nhìn thấy, tôi còn thật không tin có quỷ thần."

"Không phải có câu không có lửa làm sao có khói sao?"

Diệp Lăng cười nói:

"Trên thế giới này, có rất nhiều chuyện khoa học không giải thích được, trước không nói đến chuyện quỷ này. Nói đến chuyện tu luyện, anh cũng là bộ đội đặc chủng, biết cực hạn của con người. Nếu như không gặp được người tu chân, anh sẽ tin vào có người tu chân tồn tại sao?"

"Ừ, chính xác."

Vương Hải Thần sâu sắc mà gật đầu.

"Diệp Lăng cậu đã cứu em gái của tôi, ân tình này Vương Hải Thần tôi nhớ kỹ. Sau này nếu như có chuyện gì, thì hãy gọi điện cho tôi, tôi có thể giúp nhất định sẽ giúp!"

"Đó là tất nhiên."

Diệp Lăng cười nhạt, hắn mặc dù là người tu chân, nhưng bây giờ vẫn chưa đến tình trạng hoàng hành toàn Địa Cầu. Có một số việc còn cần người của chính quyền đứng ra.

"Được rồi, nếu chuyện đã xong, chúng tôi cũng nên đi về."

Lăng Lan đi tới trước mặt Diệp Lăng nói:

"Diệp đạo hữu, đây chính là danh thiếp của chúng tôi. Lúc có chuyện thì có thể liên lạc với chúng tôi, gọi là sẽ đến."

"Được."

Diệp Lăng nhận lấy danh thiếp, nói với ba người số điện thoại của mình.

"Tên đại ngốc, còn dự định đứng ở chỗ này làm gì?"

Nhìn thấy Vương Hải Thần không có vẻ định đi, Lăng Lan không khỏi trừng mắt nhìn hắn.

Bọn họ biết, muốn làm rơi quỷ thai trong bụng Vương Ngưng Mị kia, nhất đi phải làm chuyện đó, chẳng lẽ ba người mình còn đứng ở đây hỗ trợ?

"A, xin lỗi, xin lỗi."

Vương Hải Thần sờ sờ đầu cười, rời đi với Hoàng Tiên và Lăng Lan.

Sau khi ba người rời đi, Diệp Lăng bất đắc dĩ nói:

"Mị tỷ, tôi ôm một cái được không?"

Thân thể mềm mại của Vương Ngưng Mị run lên, vội vã lui về phía sau, trên khuôn mặt đỏ ửng xuất hiện má lúm đồng tiền.

"Thật xinh đẹp."

Diệp Lăng nhịn không được nói một câu.

Vương Ngưng Mị liếc mắt nhìn Diệp Lăng, nghiêm túc nói:

“Chẳng qua chuyện hôm nay phải cảm ơn anh, trước đó tôi còn chưa tin."

"Cái lệ quỷ kia, là chồng trước của cô à?"

Diệp Lăng nói.

Vương Ngưng Mị nhẹ nhàng gật đầu, trên mặt lộ ra một tia thống khổ.

"Anh khẳng định đang nghĩ tôi không phải là người phụ nữ tốt chứ gì? Bộ dáng xinh đẹp, biết câu dẫn người, hơn nữa còn giết người."

Diệp Lăng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Vương Ngưng Mị.

"Nếu có thể, tôi thực sự muốn trở thành một người phụ nữ bình thường, có khuôn mặt bình thường, không cần có nhiều tiền, chỉ cần có người đàn ông tốt với tôi, cùng tôi sống là tốt rồi."

"Có đôi khi đi trên đường được gặp những cô gái như vậy, tôi rất ước ao. Các cô ấy mặc dù không có tiền như tôi, nhưng lại vui sướng hơn tôi rất nhiều."

"Nếu như có thể, tôi thực sự không muốn giết hắn, thực sự không muốn..."

Thân thể của Vương Ngưng Mị run lên, còn muốn nói gì đó, Diệp Lăng đã dùng một tay kéo cô vào lòng.

"Chuyện đã qua rồi, không cần nghĩ nhiều nữa."

Nghe vậy, nước mắt của Vương Ngưng Mị nhất thời tuôn rơi, khóc lớn trong lòng Diệp Lăng.

Thực ra lấy ánh mắt của Diệp Lăng, hắn có thể không nhìn ra Vương Ngưng Mị đang nói thật hay nói dối sao?

Diệp Lăng vẫn luôn nghĩ, con người từ khi bắt đầu sinh ra, bản tính đều rất tốt. Sở dĩ trở nên xấu xa có khi là bởi vì được nuông chiều, có khi là bởi vì bấc đắc dĩ.

Vương Ngưng Mị rõ ràng thuộc người sau.

Khóc một lúc lâu, bỗng nhiên Vương Ngưng Mị tránh khỏi ôm ấp của Diệp Lăng, đóng cửa phòng rồi bắt đầu cởi quần áo.

"Cô làm gì vậy?"

Diệp Lăng nhíu mày hỏi.

"Tôi không phải là một người phụ nữ thiếu quyết đoán, cậu nói cậu có thể làm rơi con quỷ thai trong bụng tôi, tôi tin tưởng cậu."

Vương Ngưng Mị nói xong đã cởi áo T-shirt màu vàng nhạt ra.

Trong nháy mắt, bờ vai trắng nõn triển lộ trước mặt Diệp Lăng, mặt trên của đồi núi no đủ là nụ hoa màu đỏ được nội y vờn quanh.

Diệp Lăng trầm mặc một hồi, bỗng nhiên xông về phía trước. Trực tiếp ôm lấy Vương Ngưng Mị, chậm rãi đặt lên giường.

Mặc dù nói tính cách của Vương Ngưng Mị rất quyết đoán, nhưng vào lúc này cơ thể vẫn run lên, khuôn mặt đỏ như quả táo.

"Tôi giúp cô cởi."

Diệp Lăng nói.

Răng Vương Ngưng Mị cắn chặt môi dưới, khẽ gât đầu.

Thân thể mềm mại của cô giống như là một vật điêu khắc hoàn mỹ, lúc nó triệt để hiện ra trước mặt Diệp Lăng, Diệp Lăng cũng nhịn không được nữa, trong tiếng kinh hô của Vương Ngưng Mị, trực tiếp nhào tới.

Một đêm nay, hai người từ giường lớn đến sô pha, lại từ sô pha đi đến toilet, cuối cùng lại tựa vào vách tường, điên cuồng vặn vẹo thân thể.

...

Tám giờ sáng ngày hôm sau, Vương Ngưng Mị mở mắt ra, liếc mắt liền nhìn thấy Diệp Lăng.

Nghĩ đến sự điên cuồng tối qua của hai người, bàn tay ngọc của Vương Ngưng Mị vội vàng nắm chăn, che kín mình.

Trên thực tế, lúc mới bắt đầu, Vương Ngưng Mị chỉ muốn Diệp Lăng hỗ trợ làm rơi quỷ thai kia, nhưng theo sự trêu chọc của Diệp Lăng, mục đích này đã sớm bị vứt ra sau đầu.

Trong lúc đó Vương Ngưng Mị chỉ biết thỏa thích hưởng thụ cả nước thân mật mà thôi.

"Chuyện nên làm đều đã làm, còn xấu hổ cái gì?"

Diệp Lăng cười hắc hắc, bàn tay to trực tiếp chui vào chăn, bắt được nụ hoa của Vương Ngưng Mị.

"Mị tỷ, cô thật tốt."

Diệp Lăng nhẹ giọng nói bên tai của Vương Ngưng Mị.

Vương Ngưng Mị bị Diệp Lăng vuốt ve như vậy, bên tai truyền đến từng cơn ngứa, thân thể mềm mại nhất thời tê dại.

"Cậu chỉ mới quen tôi có một ngày một đêm mà thôi, làm sao biết tôi tốt?"

Vương Ngưng Mị hờn dỗi nói.

"Con người cô có tốt hay không tôi không biết nhưng thân thể của cô thực sự rất tốt."

Diệp Lăng nói.

Vương Ngưng Mị nhất thời sẵng giọng nói:

“Đáng ghét!"

"Ha ha..."

Diệp Lăng nở nụ cười, nhìn đóa hoa mai màu đỏ trên giường một chút, lại nói:

"Chẳng qua là tôi không ngờ tới, cô vậy mà là lần đầu tiên."

"Biết tôi là lần đầu tiên mà còn điên cuồng như vậy, thực sự muốn mạng già của tỷ tỷ đúng không?"

Vương Ngưng Mị xoay người lại nhìn Diệp Lăng chằm chằm, mị nhãn như tơ.

Hiện tại cô cũng không ngại gì nữa, như Diệp Lăng nói, nên làm cũng đã làm, còn xấu hổ cái gì?

"Làm sao biết chứ? Tôi xin lỗi cô không được sao..."

Diệp Lăng nhẹ nhàng bắt được nơi mềm mại của Vương Ngưng Mị, Vương Ngưng Mị nhất thời phát ra một tiếng hừ nhẹ.

Sáng sớm vốn chính là thời gian nhất trụ kình thiên, dáng vẻ này của Vương Ngưng Mị, hơn nữa tiếng hừ muốn mạng người kia. Lập tức làm cho hormone giống đực trong cơ thể của Diệp Lăng bạo phát.

"Mị tỷ, tôi lại muốn rồi..."

Diệp Lăng nói.

Vương Ngưng Mị vừa nghe, nhất thời lộ ra sự cầu xin.

"Đệ đệ tốt, cậu bỏ qua cho tỷ tỷ đi, tối hôm qua tỷ tỷ là lần đầu tiên, đã bị cậu lăn qua lăn lại như vậy, hiện tại cũng không đứng nổi rồi."

"Vậy làm sao bây giờ?"

Diệp Lăng bất đắc dĩ nói.

Hắn cũng có thể hiểu được tâm tình của Vương Ngưng Mị, chẳng qua có một đại mỹ nữ ở bên mà lại không thể làm thật là bất đắc dĩ.

Vương Ngưng Mị nhìn Diệp Lăng, bàn tay ngọc mảnh mai lập tức chụp lên nhị đệ của Diệp Lăng.

"Hừ, tỷ tỷ có cách khác giúp cậu."

Nói xong, đôi môi anh đảo đỏ tươi của Vương Ngưng Mị chậm rãi xích lại gần nhị đệ của Diệp Lăng.

"A..."

Một tiếng thở dốc vui sướng nhất thời truyền ra từ trong miệng Diệp Lăng.

Bình Luận (0)
Comment