Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 93 - Chương 93: Về Nhà.

Chương 93: Về nhà.

Rời khỏi nhà của Vương Ngưng Mị, Diệp Lăng liền lái xe về biệt thự.

Xem ra Lưu Xảo đã đi làm, trong thùng rác có một chén mì lớn. Diệp Lăng thấy vậy không khỏi nở nụ cười. Cô gái nhỏ này, lúc nào cũng không quên ăn.

Trên bàn còn để lại một tờ giấy, trên đó viết: Một đêm không về, ba ngày không cho chạm vào em!

Khóe miệng của Diệp Lăng co quắp lại, cô gái nhỏ này thoạt nhìn ngây ngô những vẫn rất nhạy cảm nha!

Suy nghĩ một chút, Diệp Lăng gọi điện thoại cho Lưu Xảo.

"Vợ, anh..."

"Đừng gọi em là vợ!"

"..."

Lưu Xảo giận dỗi nói:

"Tối hôm qua ngủ trên giường của phụ nữ nào? Cả đêm cũng không về, em thiếu chút nữa bị kẻ trộm bắt đi, anh còn không biết xấu hổ gọi điện cho em."

"Tối hôm qua không phải là anh có chút chuyện sao."

Diệp Lăng bất đắc dĩ nói.

"Có việc mau nói, em còn muốn làm việc."

Lưu Xảo nói.

"Là như vậy, anh dự định về nhà một chuyến, không biết là mấy ngày, nói với em một tiếng."

"Về nhà?"

Lưu Xảo ứng một tiếng, lại hỏi:

"Có cần em về với anh không?"

Có thể nghe được trong lời nói của cô gái nhỏ này mơ hồ có chút hưng phấn.

"Không cần."

Diệp Lăng nói.

"A..."

"Ha ha, đừng thất vọng, sẽ cho em gặp mẹ chồng, không cần gấp."

"Đáng ghét, cúp đây!"

Nghe được tiếng bíp bíp truyền ra từ điện thoại, Diệp Lăng lẩm bẩm nói:

"Rõ ràng là muốn gặp mẹ chồng, còn ngại!"

Chuẩn bị sơ qua một chút, Diệp Lăng lái xe chạy về nhà.

Khoảng cách từ thôn Lan Sơn trấn Phong Hoa, đến thành phố Đông Hải khoảng chừng 4 giờ đi đường.

Chẳng qua Diệp Lăng lái xe rất nhanh, không đến ba giờ đã tới.

Thành phố Đông Hải phồn hoa như vậy nhưng thôn Lan Sơn chỉ là một núi nhỏ, lái Chery rất khó đi qua, đặc biệt lắc lư. May mà khung xe có hai cột bảo vệ, mới không làm xe bị hư.

Tổng thể mà nói, loại đường này phải lái SUV mới được.

Khách quan mà nói, thôn Lan Sơn thậm chí còn không phát triển tốt bằng chỗ thôn của Lưu Xảo, dù sao chỗ Lưu Xảo cũng có cảng, có tiềm lực phát triển.

Thôn Lan Sơn, bốn mặt đều là núi, chỉ có một con đường nhỏ lầy lội thông qua làng.

Chẳng qua làm cho Diệp Lăng có chút không nói nên lời chính là, khi hắn đi vào thôn, thấy không ít xe đẹp, có BMW x6, có Land Rover, cũng có Mercedes Benz gl550.

Toàn bộ đều là SUV, rất ít có xe rèm che.

Ngoại trừ những xe này ra, cũng không thiếu người đi lại xung quanh, hình như đang thăm dò thứ gì đó.

"Nhìn bộ dạng như vậy, là muốn khai phá rồi?"

Ánh mắt của Diệp Lăng sáng lên, lẩm bẩm nói:

"Vậy là tốt, tên Đại Trụ kia giàu to rồi."

Dừng xe ở cửa thôn, đường trong thôn xe không vào được.

Có không ít người trong thôn ở bên ngoài nhìn vào, tất nhiên thấy được Diệp Lăng.

"Chào hím Lý, chào bác Vương, chào chú Lý..."

Diệp Lăng cười gật đầu với bọn họ, những thôn dân kia đều khen Diệp Lăng. Dù sao người đi ra từ một thôn nhỏ trên núi, có thể lái xe về nhà, tuyệt đối là có mặt mũi.

Tuy rằng xe này rất bình thường...

"Lăng tử!"

Đúng lúc này, một giọng nói thô lỗ truyền đến.

Diệp Lăng ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy một người thanh niên có vóc dáng phi thương khôi ngô, cao không sai biệt lắm với Diệp Lăng đang chạy về phía Diệp Lăng, vẻ mặt hưng phấn.

Chính là Lý Đại Trụ.

Thái độ làm người của Lý Đại Trụ thành thật, nghe tên là có thể nhìn ra được. Nhưng mà hắn rất có đầu óc buôn bán, chí ít mạnh hơn Diệp Lăng tiền nhiệm nhiều.

Lúc chạy tới, Lý Đại Trụ hung hăng ôm chầm lấy Diệp Lăng, cười to nói:

"Tên tiểu tử nhà cậu, ngay cả xe cũng lái về, thật lợi hại!"

"Đừng có tán dóc với mình, trong thôn là muốn khai phá?"

Diệp Lăng đảo cặp mặt trắng dã, vừa cười vừa nói.

"Hình như là vậy, bảo là muốn làm căn cứ dược liệu, đã rất nhiều ngày rồi, còn không biết có thể làm được hay không.”

Lý Đại Trụ cười nói.

"Nhìn bộ dạng như vậy, chắc là rất nhanh sẽ thành, đến lúc đó cậu cũng giàu to rồi."

Diệp Lăng trừng mắt nhìn, lại nói:

"Nói thật đi, đất của cậu rộng bao nhiêu? Chính sách hiện nay, nếu công nghiệp muốn dùng đất, một mẫu thế nào cũng phải 5 vạn đồng. Lúc ở trên đường mình vừa thấy được mức độ đất của cậu, chắc 180 mẫu đi?"

"Không nhiều, 500 mẫu."

Lý Đại Trụ lắc đầu, phát ra một tiếng thở dài.

"500 mẫu, thế nào cùng phải hơn một nghìn vạn, cậu than thở cái gì?"

Diệp Lăng nghi ngờ nói.

"Cậu không biết, tuy rằng mình có 500 mẫu đất, chẳng qua chỉ có 100 mẫu là mướn được, còn lại mặc dù là bán đứt. Nhưng những tên kia lúc nghe đến chuyện khai phá, lập tức nháo với mình muốn mang đất về. Người nha, thực sự là thấy tiền sáng mắt, lúc chưa khai phá, bọn họ đều xin mình mua đất bọn họ!"

Lý Đại Trụ có chút tức giận nói.

"Còn có chuyện như vậy?"

Diệp Lăng nhíu mày, cười lạnh nói:

"Mua đất hẳn là đều ký hợp đồng đi? Không muốn đưa lại là được."

"Nói rất đơn giản, hợp đồng kia đều bị hội ủy thôn đè ép, chuyện này hội ủy thôn hoàn toàn nhúng tay vào rồi. Tên Lý Khôn khốn kiếp kia không biết từ trong tay mình lấy bao nhiêu đồ. Còn chưa đủ, gã công khai nói với mình, để cho mình lấy tiền chia phân nửa cho hội ủy thôn, bằng không sẽ không cho mình lấy lại hợp đồng."

Lý Đại Trụ nói.

"A?"

Diệp Lăng nhíu mày, lại cười nói:

"Không sao, về nhà trước, mình còn muốn về thăm mẹ một chút."

"Được rồi."

Lý Đại Trụ liền vội vàng nói:

"Cậu nhanh đi về thăm thím Ba đi, tối hôm qua Triệu Cường lại muốn đánh thím ấy, may mà bị mình cản lại.”

Sắc mặt của Diệp Lăng lạnh lẽo, lập tức chạy đi.

Nhà Diệp Lăng, nói chính xác chính là nhà của Triệu Cường, là nhà đầu tiên phía Đông của thôn Lan Sơn, rất dễ tìm.

Những năm gần đây, bởi vì Triệu Cường cờ bạc, không chỉ thiếu một khoản tiền mà đồ trong nhà cũng đều bị lấy sạch.

Diệp Lăng gõ cửa một cái, trong nhà lập tức truyền đến một giọng nói khàn khàn của người phụ nữ.

"Ai đó?"

"Mẹ, là con, Diệp Lăng."

Diệp Lăng siết chặt bàn tay.

Cửa phòng lập tức mở ra, chỉ thấy một người phụ nữ trung niên có một đầu tóc bạc trắng trên mặt tràn đầy nếp nhăn đứng ở nơi đó.

Chính là mẹ của Diệp Lăng tiền nhiệm, Vương Thục Phân .

"Mẹ..."

Diệp Lăng thấp giọng nói.

"Diệp Lăng đã trở về rồi."

Vương Thục Phân lộ ra dang vẻ tươi cười, chẳng qua cười có chút miễn cưỡng.

"Cút ra ngoài!"

Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên chạy tới, cả người đều là mùi rượu, chính là Triệu Cường.

Triệu Cường chỉ vào Diệp Lăng quát:

"Mày không phải là con trai của tao, tới nhà tao làm gì? Cút nhanh lên!"

Vương Thục Phân biến sắc, đang muốn nói gì đó, lại nghe Diệp Lăng cười lạnh nói:

"Không cần ông đuổi, tôi sẽ đi, nhưng mà..."

"Nhưng mà cái gì?"

Triệu Cường say khướt nói.

"Nhưng mà có chút nợ, tôi nghĩ muốn tính với ông một chút."

Diệp Lăng trực tiếp đi tới trước mặt của Triệu Cường, ánh mắt dừng trên người Triệu Cường, lạnh lùng nói:

"Nghe nói ông bình thường luôn đánh mẹ tôi, có đúng không?"

Bình Luận (0)
Comment