Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 94 - Chương 94: Ông Báo Cảnh Sát Đi.

Chương 94: Ông báo cảnh sát đi.

Lúc này ánh mắt của Triệu Cường bởi vì say mà lờ đờ, giống như bất tỉnh nhân sự vậy. Cơ bản không có cảm giác được hàn ý đang phát ra từ trên người Diệp Lăng.

Ông ta còn tưởng rằng, Diệp Lăng giờ phút này còn là Diệp Lăng trước kia!

"Tao đánh mẹ mày lúc nào? Con mắt nào của mày nhìn thấy tao đánh mẹ mày? Chứng cứ cũng không có thì đừng có đứng chỗ này nói bậy, cẩn thận lão tử kiện mày tội phỉ báng!"

Triệu Cường mắng.

Diệp Lăng kéo cánh tay của Vương Thục Phân, vén ống tay áo lên, nhất thời lộ ra một mảnh máu ứ đọng.

Tuy rằng không phải mẹ ruột, nhưng nhìn thấy vết bầm tím này, ngay cả Diệp Lăng nhìn cũng có chút đau lòng.

"Trừng lớn mắt chó của ông ra, này có phải do ông đánh hay không?"

Diệp Lăng lạnh lùng nói.

"Lăng tử, quên đi..."

Vương Thục Phân cũng không biết trên người của Diệp Lăng đã xuất hiện sự thay đổi, lôi kéo Diệp Lăng nói:

"Mẹ không sao, con không cần lo lắng cho mẹ. Lúc ông ta uống rượu lục thân không nhận, chớ để ông ta làm bị thương."

"Câm cái miệng thúi của mày lại!"

Triệu Cường mắng:

"Tiện nhân mày, suốt ngày ở nhà nhàn rỗi, tiền cũng không kiếm được, lão tử cưới mày vào nhà, chính là để cho mày ăn uống sao? Còn con trai của mày nữa, là thứ gì! Tao còn tưởng rằng nó có thể cho tao chút khí thế, không nghĩ tới đi ra ngoài lăn lộn nhiều năm như vậy vẫn là một con chó!"

"Triệu Cường, ông có thể mắng tôi, nhưng không thể mắng con trai tôi, chớ quá đáng!"

Vương Thục Phân cả giận nói.

"CMM, mày còn dám cãi tao?"

Triệu Cường trừng mắt bàn tay lúc này đánh tới mặt của Vương Thục Phân.

Vương Thục Phân không có né tránh, mà là trực tiếp chắn trước mặt của Diệp Lăng. Rõ ràng cho thấy sợ Triệu Cường làm bị thương Diệp Lăng.

Lý Đại Trụ tiến lên nắm lấy tay Triệu Cường, tức giận nói:

"Triệu Cường, mấy năm nay ông đánh thím còn thiếu à? Hôm này còn làm trò này trước mặt Diệp Lăng, còn muốn động thủ?"

"Thằng chó, cút ngay cho tao!"

Triệu Cường giãy tay ra khỏi tay của Lý Đại Trụ, quát:

"Mày tính là cái gì? Chuyện nhà của tao mày cũng muốn quản? Đừng tưởng rằng mày nhỏ tuổi là tao không thể đánh mày!"

"Ông!"

Trong lòng Lý Đại Trụ phẫn nộ, nhưng Triệu Cường nói đúng, đây là chuyện nhà của người ta, mình có thể ngăn cản, nhưng ra tay với Triệu Cường thì không đúng.

"Thình thịch!"

Đúng lúc này một bàn chân to không biết xuất hiện từ lúc nào giống như một trận gió do 44 còn ngựa chạy qua hung hăng dán trên mặt của Triệu Cường.

Trước không nói Triệu Cường bây giờ còn đang say. Nếu không say cũng không thể tránh thoát được một kích này.

Thân thể ông ta bịch một tiếng té ngã trên mặt đất, mũi phun máu, răng cửa cũng rớt hai cái.

Vương Thục Phân và Lý Đại Trụ đều ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới Diệp Lăng vậy mà nói động thủ là động thủ.

Tuy rằng Lý Đại Trụ nghĩ đánh nư vậy hết giận, nhưng vẫn nói:

"Lăng tử, hình như người này ở đồn cảnh sát có một thân thích, là người quản lý các loại. Trước đó ông ta đánh thím, mình cùng đã báo cảnh sát nhưng lúc đó đồn cảnh sát không quản, chỉ là ghi chép tượng trưng vài dòng rồi đi. Cậu hôm nay trực tiếp đánh ông ta rớt hai cái răng cửa, có thể bị..."

"Không có việc gì."

Diệp Lăng lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Đại Trụ:

"Ngày hôm nay dù là Thiên Vương lão tử có tới, mình cũng phải giết chết cái tên hỗn tạp này!"

Nói xong, Diệp Lăng trực tiếp tiến lên, một cước đá vào ngực của Triệu Cường.

Một cước này không thể bảo là không tàn nhẫn, Triệu Cường nặng cũng là một trăm bảy tám chục cân (85kg đến 90kg), nhưng bị Diệp Lăng đá một cước này đã bay ra 7, 8 m.

Chẳng qua tuy rằng Diệp Lăng nói như vậy, nhưng hắn vẫn không có trực tiếp hạ thủ.

Tất nhiên, hiện tại không thể giết Triệu Cường, nhưng Diệp Lăng vẫn có vô số cách sửa trị hắn.

"Phốc!"

Triệu Cường phun ra một ngụm máu tươi.

Mặc dù một cước này nặng, cũng không có làm ông ta bị trọng thương.

"Tiểu tạp chủng, mày dám đánh tao?!"

Lúc này Triệu Cường mới kịp phản ứng lại, tay trái che ngực, tay phải chỉ Diệp Lăng mắng:

"Mày không sợ bị thiên lôi đánh xuống à?! Lão tử thế nào lại nuôi một sói mắt trắng như mày, ăn của tao, uống của tao, bây giờ còn ra tay đánh tao. Hôm nay lão tử không giết chết mày, lão tử không mang họ Triệu!"

"Tốt nhất ông nên thu ngón tay về lại đi."

Diệp Lăng lạnh lùng nói.

"Lão tử không muốn đó!"

Triệu Cường quát.

"Được."

Diệp Lăng cười lạnh một tiếng, thân ảnh giống như quỷ mị, trực tiếp xuất hiện ở trước người của Triệu Cường.

Một màn này, nhất thời làm cho Lý Đại Trụ và Vương Thục Phân sợ ngây người.

Khoảng cách giữa Diệp Lăng và Triệu Cường ít nhất cũng phải hơn 10m. Diệp Lăng chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước mặt Triệu Cường, đây là loại tốc độ gì?

Hoặc là nói....

Đây là người sao?!

Lý Đại Trụ há to mồm, lẩm bẩm nói:

"Một cước vừa rồi đá Triệu Cường bay xa bảy tám mét, hiện tại chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Triệu Cường, lẽ nào mấy năm năm cậu ấy luyện qua võ? Không thể, nếu là luyện võ, cũng không có khả năng có tốc độ nhanh như vậy đi?'

Lý Đại Trụ cảm giác Diệp Lăng thay đổi quá lớn, làm cho hắn khó có thể tin được.

Suy nghĩ của Lý Đại Trụ cũng là suy nghĩ Vương Thục Phân. Dù sao Diệp Lăng đã từng có tính cách nhát gan, thậm chí có thể nói là nhu nhược. Quá khứ đựng phải chuyện này, tuyệt đối không phải nói động thủ là động thủ liền.

Mà Diệp Lăng bây giờ, không chỉ động thủ, hơn nữa... Đây là rất giỏi đánh người đi?

"Răng rắc!"

Cũng đúng lúc này, một thanh âm bỗng nhiên truyền đến.

Ngay sau đó, nghe được tiếng gào thét thảm thiết của Triệu Cường

"A!!!"

Chỉ thấy Diệp Lăng cầm ngón tay của Triệu Cường, rõ ràng đang bẻ gãy nó.

Triệu Cường lúc này đã triệt để tỉnh táo, trên trán không ngừng chảy ra mồ hôi lạnh, thể thể càng run rẩy, kêu thảm thiết không dứt.

"Ông không phải là không muốn sao? Không sao, tôi có thể giúp ông, bẻ gãy mười ngón tay của ông thậm chí là mười ngón chân cũng bẻ gãy luôn!"

Diệp Lăng nói.

"ĐM!!!"

Triệu Cường lui về phía sau mấy bước, rống lên một câu. Chỉ thấy bàn tay to kia của Diệp Lăng giống như cái quạt, ba một tiếng, quạt Triệu Cường đến trời đất quay cuồng.

"Lão hỗn tạp, mẹ tôi và tôi, đúng là đã gả đến nơi này của ông. Nhưng Diệp Lăng tôi không tiêu một phân tiền của ông, không ăn một bữa cơm của ông, uống một giọt nước của ông. Ông nói mẹ tôi không kiếm tiền, ở nhà nhàn rỗi? Những năm gần đây, ông thiếu nợ ai giúp ông trả?"

"Ông không biết cảm ơn thì thôi, trái lại còn trầm trọng thêm, uống rượu còn ra tay đánh mẹ tôi. Thật sự nghĩ mình là Thiên Vương lão tử có thể vô pháp vô thiên?"

"Diệp Lăng, mày sẽ hối hận!"

Triệu Cường cắn răng nghiến lợi nói.

"Hối hận?"

Diệp Lăng lạnh lùng cười nói, đi tới trước mặt của Triệu Cường.

Tuy ngoại miệng Triệu Cường nói như thế, nhưng trong lòng vẫn rất sợ. Nhìn thấy Diệp Lăng đi tới, còn tưởng rằng là muốn đánh mình, lúc này rụt cổ một cái, lui về phía sau mấy bước.

"Ông cũng biết sợ?"

Khuôn mặt Diệp Lăng khinh bỉ trào phúng, tay lật thân thể Triệu Cường một cái, cuối cùng móc ra một cái điện thoại di động.

"Ông không phải có quan hệ với đồn cảnh sát sao? Cũng vì thế nên ông mới khẳng định tôi sẽ hối hận đúng không?"

Diệp Lăng đưa di động vào tay của Triệu Cường, thản nhiên nói:

"Được, tôi sẽ cho ông cơ hội, ông báo cảnh sát đi."

Bình Luận (0)
Comment