Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 95 - Chương 95: Cảnh Sát? Có Tác Dụng Cái Rắm!

Chương 95: Cảnh sát? Có tác dụng cái rắm!

Thấy vậy, Triệu Cường không khỏi sửng sốt một chút.

Ông ta có chút không xác định được, không biết trong lòng Diệp Lăng nghĩ cái gì.

"Lẽ nào tiểu tạp chủng này mấy năm ở bên ngoài đã lăn lộn ra trò rồi, ngay cả cảnh sát cũng không sợ?"

Triệu Cường thầm nghĩ trong lòng.

Nhưng mà nghĩ vẫn là nghĩ, lúc này Triệu Cường cũng không có biện pháp gì.

Giống như Lý Đại Trụ nói, nếu như không phải dựa vào một chút quan hệ với đồn cảnh sát. Triệu Cường hoàn toàn không dám bạo lực gia đình với Vương Thục Phân.

Triệu Cường cắn răng, gọi cho em họ của ông ta.

Em họ của Triệu Cường, cũng chính là quan hệ trong đồn cảnh sát của ông ta.

Rất nhanh, Triệu Cường đã cúp điện thoại, cười lạnh với Diệp Lăng:

"Mày chờ cho tao, ngày hôm nay lão tử không trị chết mày thì không được!"

"Tôi đây vẫn là trị chết ông trước. Bây giờ sẽ từ từ trị ông."

Diệp Lăng nhếch môi cười, lộ ra hàm răng rõ ràng, lập tức tát một cái vào mặt Triệu Cường.

Triệu Cường hiển nhiên không nghĩ đến, cảnh sát cũng sắp tới, Diệp Lăng còn dám đánh mình?

Chẳng qua không đợi ông ta nói cái gì, cái tát của Diệp Lăng lại rơi xuống giống như mưa vậy, ba ba không ngừng rơi xuống mặt của Triệu Cường.

Triệu Cường không có thời gian và cơ hội phản ứng, khuôn mặt đều bị biến thành đầu heo, nhưng Diệp Lăng vẫn không dừng tay.

Lối đánh này, ngay cả Lý Đại Trụ và Vương Thục Phân cũng có chút nhìn không nổi.

Lý Đại Trụ thực ra không muốn ngăn cản nhưng Vương Thục Phân lại không nhịn được.

"Lăng tử!"

Vương Thục Phân ngăn cản Diệp Lăng lo lắng nói:

"Con cứ đánh ông ta như vậy, ông ta sẽ chết đó."

"Mẹ, không có việc gì, con ra tay đều có chừng mực."

Diệp Lăng cười cười với Vương Thục Phân, vừa quyền đấm cước đá với Triệu Cường.

Lúc này Triệu Cường hoàn toàn bị ăn đập xong, nằm trên mặt đất không ngừng kêu la thảm thiết. Nhưng cũng không làm Diệp Lăng sinh ra cảm giác thương hại gì.

Ác nhân tự có ác nhân trị.

Đối với người như Triệu Cường mà nói, không thể nhân từ. Nếu không sẽ vẫn giống như trước, lại làm trầm trọng thêm.

Vương Thục Phân còn muốn ngăn cản Diệp Lăng, Lý Đại Trụ cũng nói:

"Thím, người đã quên lúc tên hỗn đản này đánh người sao? Nếu hôm nay Diệp Lăng đánh chết ông ta cũng là đáng đời!"

"Thế nhưng... Thế nhưng Triệu Cường có chút quan hệ với cảnh sát, nếu như đánh chết ông ta, cuộc sống về sau thím còn sống thế nào!"

Vương Thục Phân lo lắng nói.

Lý Đại Trụ nhíu mày không nói gì thêm.

Bọn họ đều là dân quê, một chút quan hệ cũng không có, lại không có tiền.

Hiện tại đánh Triệu Cường là để trút giận nhưng sau này phải làm sao.

Khoảng chừng 10 phút sau, một xe cảnh sát xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người.

Cho dù là hiện tại, thấy xe cảnh sát tới, Diệp Lăng cũng không dừng tay lại.

Dáng vẻ giờ phút này của Triệu Cường cực kỳ thê thảm, mặt đều là máu. Hoàn toàn sưng thành đầu heo, khớp xương toàn thân càng có cảm giác bị đứt hết.

Nhìn thấy xe cảnh sát đến, Triệu Cường giống như thấy được ân nhân cứu mạng, kêu lên:

"Vương Long, anh ở chỗ này, Vương Long!"

Vương Long chính là em họ của Triệu Cường, vóc người mập mạp, một thân cảnh phục, thịt mỡ của gã mọi lúc đều có thể xông ra.

Gã liếc mắt đã thấy được Triệu Cường, nghe được tiếng kêu thảm thiết của Triệu Cường, lúc này quát:

"Dừng tay cho tôi!"

Diệp Lăng giống như không nghe thấy, chợt nắm lấy tóc của Triệu Cường, lấy đầu của Triệu Cường bịch một tiếng đập đầu ông ta xuống dưới đất.

Va chạm này, gương mặt của Triệu Cường hầu như trở nên bằng phẳng luôn rồi, xương sống mũi hoàn toàn bị gãy, trực tiếp hôn mê.

"Thịch!"

Diệp Lăng đá một cước vào người Triệu Cường, đau đớn kịch liệt làm cho Triệu Cường đang hôn mê lập tức tỉnh lại.

"Ác ma, đây là một ác ma!!"

Triệu Cường cực kỳ sợ hãi, trên mặt không biết nào là nước mắt nào là máu, đỏ bừng một mảnh.

Ông ta còn tưởng rằng Diệp Lăng nếu ra tay đánh mình cũng sẽ không dám quá phận. Dù sao bây giờ là xã hội pháp trị giết người là phạm pháp.

Nhưng bây giờ, đây rõ ràng là muốn đánh chết mình mà!

Triệu Cường thật hoài nghi, nếu như bọn Vương Long không tới, Diệp Lăng sẽ đánh chết mình mất.

"Tôi bảo cậu dừng tay!"

Vương Long và những cảnh sát khác chạy tới, lập tức lấy gậy cảnh sát ra, chỉ vào Diệp Lăng quát.

Vương Thục Phân thấy một màn như vậy, trên mặt lập tức lộ ra lo lắng giải thích:"

"Là Triệu Cường đánh tôi trước, hơn nữa còn mắng con tôi, cho nên con tôi mới động thủ."

"Tôi chỉ có thấy cậu ta đang đánh người."

Vương Long lạnh lùng nói một câu, nháy mắt với những người khác, lập tức vọt tới chỗ Diệp Lăng.

"Cảnh sát còn muốn đánh người phải không?"

Diệp Lăng bỗng nhiên quay đầu lại nhìn về phía Vương Long, nhếch mép, lần thứ hai lộ ra hàm răng trắng.

Vương Long dừng động tác lại, ho nhẹ một tiếng nói:

"Đừng có vu oan cho chúng tôi, là chúng tôi bảo cậu dừng tay, nhưng cậu lại vẫn cứ đánh người cho nên chúng tôi mới ngăn cản cậu."

"Bây giờ tôi dừng tay."

Hai tay Diệp Lăng bày ra hai bên.

"Em họ, em họ em nhất định phải chủ trì công đạo cho anh!"

Triệu Cường bò đến trước mặt của Vương Long khóc lóc nói:

"Em xem đi, tên hỗn đản này hạ thủ tàn nhẫn cỡ nào, anh quả thực sắp chết rồi!"

Vương Long nhíu mày, hắn cũng không phải là không có mắt, sao không nhìn ra được dáng vẻ thê thảm của Triệu Cường.

Nhưng mà Vương Long cũng có chút khiếp sợ. Gã đã gặp qua người đánh nhau tàn nhẫn nhưng chưa thấy ai tàn nhẫn như vậy.

"Tôi là Vương Long - Phó sở trưởng đồn cảnh sát của thôn Lan Sơn, mời cậu theo chúng tôi đến đồn cảnh sát một chuyến."

Vương Long nói với Diệp Lăng.

"Đến đồn cảnh sát làm gì? Ngồi ghế hổ à? Các anh tùy tiện viết một phần khẩu cung lại để cho tôi nhận tội? Nếu tôi không đi thì sao?"

"Cậu là kẻ khả nghi đánh người trọng thương, còn cần chúng tôi viết khẩu cung?"

Vương Long hừ lạnh một tiếng nói.

"Anh là em họ của ông ta?"

Diệp Lăng bỗng nhiên nói.

"Ở chỗ này, tôi là cảnh sát."

"Cảnh sát? Chỉ sợ ngay cả cảnh sát cũng không tính, chỉ là hiệp cảnh đi?"

Diệp Lăng cười lạnh nói:

"Đừng có mà giả bộ ở đây, vì sao tôi đánh ông ta trong lòng anh không rõ? Thế nào, lúc ông ta đánh mẹ tôi, không thấy các người dẫn ông ta đến đồn cảnh sát? Lẽ nào bây giờ không phải xã hội pháp trị, mà là xã hộ quan hệ sao? Chỉ cho anh họ anh đánh người không cho người khác đánh anh họ anh?"

"Tôi nói rồi, ở chỗ này tôi chỉ là cảnh sát."

Vương Long cả giận nói.

"A, ngày hôm nay tôi tuyệt đối không đi.”

Diệp Lăng lại nói:

"Muốn bắt tôi đi? Không sao, các người cứ động thủ nhưng nếu có bị thương ở chỗ nào, cũng đừng hối hận."

"Đây là cậu tự tìm."

Vương Long nháy mắt với mấy người cảnh sát một cái:

"Người này chống lại lệnh bắt giữ, động thủ!"

Nghe vậy mấy người cảnh sát lập tức quơ gậy cảnh sát, đánh tới chỗ Diệp Lăng.

Lý Đại Trụ thấy thế liền lập tức muốn tiến lên.

Nhưng không đợi hắn ra tay, chợt nghe ba tiếng thịch thịch thịch, sau đó chỉ thấy ba người cảnh sát kêu thảm thiết bay ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment