Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 96 - Chương 96: Vô Tình Gặp Được Trầm Nguyệt Tâm.

Chương 96: Vô tình gặp được Trầm Nguyệt Tâm.

"Cậu dám đánh lén cảnh sát?!

Nhìn thấy Diệp Lăng không nói hai lời trực tiếp động thủ, hiển nhiên không coi bọn họ là gì, Vương Long lập tức giận dữ quát.

"Đánh lén cảnh sát? Tôi đánh lén CM anh!"

Thân hình Diệp Lăng lóe lên, lập tức xuất hiện trước mặt của Vương Long, dọa gã giật mình.

"Cậu... Cậu là bộ đội đặc chủng?"

Sắc mặt Vương Long tái nhợt, trong mắt tràn đầy hoảng sợ, phản xạ có điều kiện hô lên.

Gã cũng không biết, coi như là bộ đội đặc chủng, nếu so sánh tốc độ với Diệp Lăng cũng kém xa vạn dặm.

"Thình thịch!"

Diệp Lăng cũng không để ý tới gã, chỉ nghe thấy một thanh âm vang lên, thân thể của Vương Long lập tức bay ra ngoài.

Lúc đang bay ở giữa không trung, Vương Long hộc ra một bụm máu tươi.

Lý Đại Trụ rốt cuộc đã nhìn ra được, những năm gần đây, Diệp Lăng cũng không có thay đổi gì mà là... trực tiếp biến thái rồi!

Ngươi nói ngươi đánh người thường còn chưa tính, ngay cả cảnh sát cũng dám đánh?

Nhìn bộ dạng này, đừng nói bốn người Vương Long, mười người trở lên cũng không phải là đối thủ của Diệp Lăng.

"Mẹ nó, Lăng tử, mấy năm nay chẳng lẽ cậu thực sự tham gia quân ngũ sao?"

Lý Đại Trụ hưng phấn hô.

"Tham gia cái rắm!"

Diệp Lăng bĩu môi, đang muốn đánh Vương Long lần thứ hai, đã thấy cách đó không xa có mấy người đi tới.

Trong những người này, có một người đàn ông trung niên mập mạp vóc người thấp bé, trên lỗ mũi đỡ theo một cái kính mắt cận thị, mặc một thân cảnh phục.

Ở phía sau hắn, còn có mấy người cũng mặc cảnh phục giống vậy.

Chẳng qua trọng điểm hiển nhiên không phải hắn mà là người phụ nữ đi bên cạnh hắn.

Người phụ nữ này có vóc người cao gầy, dáng dấp xinh đẹp, cô đang đi đến. Giống như là tiên tử bước ra từ trong tranh không ăn khói lửa nhân gian, hoặc giống như là một phong cảnh mỹ lệ, làm cho người ta không thể tự kiềm chế được.

Ở phía sau của cô, cũng có một đám người đều mặc tây trang, thoạt nhìn mang theo sát khí, hiển nhiên là bảo tiêu.

"Trầm Nguyệt Tâm?"

Mí mắt của Diệp Lăng nháy một cái.

Cô gái này, chính là Trầm Nguyệt Tâm.

Sắc mặt Trầm Nguyệt Tâm lạnh nhạt, dưới sự khom lưng cúi đầu của người đàn ông trung niên kia, liền đi tới chỗ này.

Lúc Diệp Lăng thấy Trầm Nguyệt Tâm, Trầm Nguyệt Tâm cũng thấy được Diệp Lăng.

Cô hơi ngạc nhiên, rõ ràng không ngờ lại gặp được Diệp Lăng ở đây.

Diệp Lăng vừa muốn nói gì đó, lại nghe Vương Long la lớn:

"Mã sở trưởng! Tôi là Vương Long!"

Nghe vậy người đàn ông trung niên thấp bé bên cạnh Trầm Nguyệt Tâm ngẩn ra, không hiểu:

"Vương Long? Tại sao anh lại ở chỗ này? Hơn nữa... Anh đây là xảy ra chuyện gì?"

Không phải mắt mù thì có thể nhìn ra được, Vương Long lúc này hầu như đã bị phế đi, khuôn mặt đầy máu.

"Mã sở trưởng, tên hỗn đản này đánh lén cảnh sát, mấy người chúng tôi không phải đối thủ của hắn!"

Vương Long lại hô lên.

Người đàn ông trung niên thấp bé chính là Sở trưởng của đồn cảnh sát thuộc thôn Lan Sơn, Mã Lâm.

Vương Long vừa nhìn thấy Mã Lâm, giống như bắt được cọng rơm cứu mạng. Bởi vì trong toàn bộ đồn cảnh sát, chỉ có Mã Lâm mới có súng!

Vương Long nhìn ra, tên khốn Diệp Lăng này trâu bò, đánh giỏi như vậy, nhưng có thể đánh thắng súng sao?

"Chuyện gì xảy ra?"

Sắc mặt của Mã Lâm lúc này trầm xuống, đi tới trước mặt Vương Long trầm giọng hỏi.

"Mã sở trưởng, người này là kẻ khả nghi đánh người gây thương tích. Hơn nữa còn vơ vét tài sản, đe dọa người khác. Tôi hoài nghi cậu ta có suy nghĩ cướp bóc trong đầu. Vốn muốn mang hắn về đồn cảnh sát hỏi một chút, không nghĩ đến cậu ta không những chống cự, còn dám đánh lén cảnh sát!"

Vương Long thêm mắm dặm muối nói mấy câu, chỉ vào Triệu Cường sắp ngất nói:

"Mã sở trưởng ngài xem, người này do chính cậu ta đánh, ngón tay đã bị bẻ gãy, sống mũi cũng bị phế đi, tuyệt đối là thuộc loại trọng thương."

"Còn có chuyện này xảy ra?"

Mã sở trưởng nhìn Diệp Lăng, hừ lạnh nói:

"Cậu tên là gì?"

"Diệp Lăng, cậu ta tên là Diệp Lăng!"

Không đợi Diệp Lăng mở miệng, Triệu Cường lập tức kêu lên thê thảm:

"Mã sở trưởng, ngài nhất định phải chủ trì công đạo cho tôi!"

"Yên tâm, tôi làm Sở trưởng đồn cảnh sát, nhất định sẽ vì dân mà làm việc."

Mã Lâm trịnh trọng gật đầu.

Trầm Nguyệt Tâm vẫn đứng ở một bên nghe, vẻ mặt lạnh nhạt, nghiêng đầu nhìn Diệp Lăng, cười như không cười.

Người khác có thể không biết Diệp Lăng, nhưng Trầm Nguyệt Tâm lại biết được.

Diệp Lăng sẽ cướp đoạt?

Quả thực là đánh rắm!

Mặc dù chỉ gặp qua Diệp Lăng có hai ba lần, nhưng Diệp Lăng cho Trầm Nguyệt Tâm một cảm giác không giống với những người đàn ông khác, Trầm Nguyệt Tâm tin tưởng sâu sắc. Nếu Diệp Lăng động thủ, vậy khẳng định là có lý do của nó.

"Mã sở trưởng, ngài đừng nghe lời của Triệu Cường, con tôi không cướp đoạt gì, đều là bọn họ động thủ trước."

Vương Thục Phân nhìn Sở trưởng đồn cảnh sát vậy mà lại tới, vội vã giải thích:

"Là Triệu Cường đánh tôi trước, con tôi mới nhìn không được mà động thủ. Mà những... những cảnh sát này đến, lại không hỏi cái gì đã lập tức bắt con của tôi. Vương Long và Triệu Cường là anh em bà con, Vương Long rõ ràng che chở Triệu Cường!"

"Mẹ, mẹ không cần giải thích nhiều với ông ta làm gì? Nếu không có ông ta bao che, Vương Long sao đạt đến loại trình độ này?"

Diệp Lăng lôi kéo tay của Vương Thục Phân, thản nhiên nói:

"Nói đi? Mã sở trưởng, định xử lý tôi như thế nào?"

"Cậu có ý gì?"

Mã Lâm nhíu mày nói:

"Không nói đến chuyện ai ra tay trước, nếu đám Mã Lâm muốn dẫn cậu đi điều tra, cậu không nên chống cự. Vả lại cậu còn đánh lén cảnh sát, cứ như vậy, dù cậu có lý bây giờ cũng thành vô lý."

Nếu như bình thường, lấy tính cách của Mã Lâm, đã sớm lấy còng tay ra, trực tiếp bắt Diệp Lăng về đồn.

Hắn cũng không sợ Diệp Lăng, bởi vì hắn có súng.

Nhưng bây giờ không giống, đại mỹ nữ Trầm Nguyệt Tâm đang đứng ở bên cạnh!

Thân phận Tổng tài tập đoàn Hoa Mỹ, ép tới mức Mã Lâm không thở nổi.

Ở trong mắt người khác, Sở trưởng Mã Lâm này rất uy nghiêm, hắc đạo bạch đạo đều có. Nhưng trong suy nghĩ của Trầm Nguyệt Tâm giống như là một con kiến, muốn giết chết hắn rất đơn giản. Tất nhiên Mã Lâm phải xử lý việc này cho tốt..

"Nếu tôi thực sự đến đồn cảnh sát, dù tôi có lý cũng không nói rõ được nữa rồi?"

Diệp Lăng hừ lạnh nói.

"Cậu sao có thể nói như vậy? Không phải cậu làm thì cậu sẽ không có chuyện gì. Cảnh sát chúng tôi làm việc theo luật, ở trong mắt cậu lại thành cái gì?"

Mã Lâm cau mày nói.

"Tôi tin tưởng cái thế giới này có cảnh sát tốt. Nhưng rất hiển nhiên, ông không phải."

Diệp Lăng nói.

"Nếu cậu đã cố chấp như vậy, tôi cũng không còn cách nào."

Mã Lâm vung tay lên nói:

"Bắt hắn về đồn cảnh sát cho tôi, thẩm vấn rõ xem là tội danh gì, chờ bọn Vương Long kiểm tra mức độ tàn phế rồi lại nói."

"Vâng!"

Cảnh sát phía sau lưng Mã Lâm lập tức đi tới.

"Chờ một chút!"

Đúng lúc này, Trầm Nguyệt Tâm bỗng lên tiếng.

Bình Luận (0)
Comment