Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 97 - Chương 97: Cho Ông Ta Một Cơ Hội Làm Người.

Chương 97: Cho ông ta một cơ hội làm người.

Nghe được lời của Trầm Nguyệt Tâm, Mã Lâm sửng sốt, vội vàng cười nịnh nọt nói:

"Trầm Tổng, làm sao vậy?"

"Cái gì cũng không biết mà ông đã bắt đầu định tội, như vậy không ổn đâu?"

Trầm Nguyệt Tâm thản nhiên nói.

Sắc mặt của Mã Lâm nghiêm lại, nói:

"Có lẽ lúc trước Diệp Lăng không có tội, nhưng bây giờ không giống. Không chỉ chống lệnh bắt giữ, hơn nữa còn đánh lén cảnh sát, một câu có lý cũng không nói."

"Nếu như đám người Mã Lâm động thủ trước, vậy coi là Diệp Lăng đánh lén cảnh sát sao?"

"Này..."

Mã Lâm nhất thời do dự.

Nếu như người nói lúc này không phải là Trầm Nguyệt Tâm, Mã Lâm thực sự đã sớm tát một cái qua.

Lão tử làm việc còn cần ngươi dạy?

Nhưng người này là Trầm Nguyệt Tâm, Tổng tài tập đoàn Hoa Mỹ, tồn tại trên đỉnh nhân loại.

Chỗ bên huyện luôn căn dặn nhất định phải hầu hạ tốt Trầm Nguyệt Tâm, lời không dễ nghe chính là thỏa mãn tất cả điều kiện của Trầm Nguyệt Tâm!

Nếu như chọc giận Trầm Nguyệt Tâm dẫn đến tập đoàn Hoa Mỹ rút đầu tư, cái mũ Sở trưởng của Mã Lâm tuyệt đối khó giữ được.

"Tôi thấy không tính được đi?"

Trầm Nguyệt Tâm liếc mắt nhìn Vương Long, lại nhìn Diệp Lăng nói:

“Tôi nghĩ có một số chuyện còn cần phải cẩn thận điều tra mới được. Mã Sở trưởng thấy thế nào?"

"Vâng vâng vâng, là nên điều tra thật tốt."

Trên trán của Mã Lâm chạy ra mồ hôi, cũng không biết khẩn trương hay là nóng nữa.

"Mã Sở trưởng, vết thương trên người mẹ tôi đều là do Triệu Cường gây ra. Mẹ tôi cũng không phải là không báo cảnh sát, nhưng Triệu Cường chính là anh họ của Vương Long. Lúc báo cảnh sát, đám người Vương Long đúng là có tới, nhưng chỉ tùy tiện viết vài dòng, cũng không có kết quả gì. Tôi nghĩ Triệu Cường tạo tổn thương nghiêm trọng về thể xác lẫn tinh thần với mẹ của tôi, ông nói có đúng không?"

Đúng lúc này, Diệp Lăng bỗng nhiên lên tiếng.

Mã Lâm sửng sốt, vừa muốn mở miệng nói gì đó, chợt nghe Vương Long nói:

"Mã Sở trưởng ngài không nên tin những lời bậy bạ của cậu ta. Chúng tôi đã cẩn thận điều tra, đều là Vương Thục Phân nhục mạ Triệu Cường trước, Triệu Cường không nhịn được nên mới động thủ."

"Hơn nữa, Triệu Cường và Vương Thục Phân là vợ chồng vậy cũng là chuyện nhà của bọn họ. Chúng tôi mặc dù là cảnh sát cũng không thể tùy ý can dự vào chuyện nhà của người ta đi?"

"Thả cm anh!"

Ánh mắt Diệp Lăng lạnh lẽo:

"Theo ý của anh, có phải là nếu tôi cưới mẹ anh về nhà sau đó đánh chết thì cũng được coi là chuyện nhà, các anh không quản?"

"Má nó, cậu nói chuyện văn minh chút đi!"

Vương Long lập tức lộ ra lửa giận.

"Thế nào, tức giận?"

Diệp Lăng cười lạnh nói:

"Tôi chửi mẹ anh vài câu, anh lại tức giận lớn như vậy. Mẹ tôi bị hỗn đản này đánh thành như vậy, anh nói tôi có nên giáo huấn ông ta một chút hay không?"

"Đây là hai chuyện khác nhau!"

"Trong mắt của tôi đây chính là cùng một chuyện."

Diệp Lăng chỉ vào Vương Long nói:

"Anh lại ngụy biện nữa, cẩn thận tôi cho anh từ nay không nói ra một chữ? Đừng cho là tôi đùa giỡn anh, anh tin hay không coi như ngày hôm nay giết anh, cũng không ai dám làm gì tôi?"

"Khẩu khí thật lớn!"

Vương Long hừ lạnh một tiếng nói:

"Bây giờ là xã hội pháp trị, hơn nữa tôi là cảnh sát, còn muốn giết tôi? Cậu cũng không sợ gió lớn đau đầu lưỡi à!"

Diệp Lăng không nói lời vô ích với gã, đi thẳng tới trước mặt của Vương Long, tay trái nắm lấy cánh tay của gã, tay phải đập xuống một quyền.

"Răng rắc!"

Chỉ nghe được thanh âm thanh thúy của xương gãy truyền đến, Vương Long lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa.

Cánh tay gã đã trực tiếp bị một quyền của Diệp Lăng bẻ gãy.

Một màn này, làm cho những cảnh sát kia và Triệu Cường, đều giật mình một cái.

Tên hỗn đản này, vậy mà thực sự dám động thủ?

Đây chính là làm trò trước mặt Mã Lâm.

Nhưng Diệp Lăng đánh giỏi mà Mã Lâm lại có súng, với lại Diệp Lăng không có khả năng không biết. Lẽ nào hắn không sợ súng?

Trầm Nguyệt Tâm cau mày vẫn chưa mở miệng.

Mã Lâm thấy vậy, lập tức quát lên:

"Diệp Lăng, cậu còn dám động thủ? Đúng thật là muốn vô pháp vô thiên?"

"Câm cái miệng thối của ông lại!"

Diệp Lăng đột nhiên quay đầu nhìn về phía Mã Lâm, lạnh lùng nói:

"Ông khoác áo quan, lại làm gì cho nhân dân hả. Nếu như ông còn muốn phóng cái rắm gì nữa, tôi sẽ không ngại vì dân trừ hại!"

"Cậu..."

"Mã Sở trưởng."

Mã Lâm vừa muốn mở miệng, chợt nghe Trầm Nguyệt Tâm nói:

"Tôi kiến nghị ông đừng động đến chuyện này, nếu không không có chỗ tốt gì với ông đâu."

Mã Lâm sửng sốt một chút, có chút không hiểu.

Ông ta thấy từ lúc Trầm Nguyệt Tâm đi tới đây vẫn vì Diệp Lăng nói chuyện, lẽ nào cô quen biết Diệp Lăng?

Lấy thân phận của Trầm Nguyệt Tâm, đừng nói Diệp Lăng chỉ đạp gãy một cánh tay của Mã Lâm. Dù là giết Sở trưởng của đồn công an là mình đây chỉ sợ cũng chỉ là chuyện mưa bụi mà thôi.

"Trầm Tổng, cô quen biết cậu ta?"

Mã Lâm do dự một chút, vẫn mở miệng hỏi.

Trầm Nguyệt Tâm khẽ gật đầu lạnh nhạt nói:

"Ừ, quan hệ cũng không tệ."

Mã Lâm kinh hãi hận không thể hung hăng tát mình hai cái.

Nếu như cô sớm đã quen với người ta còn ở nơi này giả bộ làm gì?

"Tôi hiểu được!"

Mã Lâm bỗng nhiên vỗ đầu một cái, quát:

"Triệu Cường bạo lực gia đình, Vương Long cấu kết với Triệu Cường, nói xấu Diệp Lăng đánh lén cảnh sát không nói, còn phỉ báng hắn có ý định cướp đoạt. Tôi thực sự hồ đồ, sao cấp dưới lại có loại đồ vô liêm sỉ này? Đối với chuyện lúc trước tôi thật lòng xin lỗi Diệp Lăng. Đều là lỗi của tôi, xin Diệp tiên sinh không nên tức giận."

Đám người Vương Long ngẩn người, sắc mặt lập tức tái nhợt xuống.

Bọn họ rốt cuộc đã nhìn ra, bây giờ Mã Sở trưởng, hoàn toàn đứng bên Diệp Lăng!

Bọn họ cũng không biết thân phận của Trầm Nguyệt Tâm nhưng lúc này cũng đoán được rồi. Có thể để Mã Lâm cung kính khom lưng như vậy, hơn nữa nói mấy câu đã thay đổi suy nghĩ của Mã Lâm. Rõ ràng cho thấy địa vị cực cao.

Vương Thục Phân và Lý Đại Trụ đều ngây ngẩn cả người,

Lời nói cử chỉ của Trầm Nguyệt Tâm, cùng với thần thái lạnh nhạt, hoàn toàn không phải là người bình thường. Lúc nào thì Diệp Lăng quen được đại nhân vật như vậy?

Mấu chốt chính là, lúc Mã Lâm nói xin lỗi với Diệp Lăng xong, vậy mà cúi đầu khom lưng với Trầm Nguyệt Tâm:

"Trầm Tổng, ngài xem kết quả này?"

Trầm Nguyệt Tâm không mở miệng mà nhìn về phía Diệp Lăng.

Hiển nhiên cô đang xem Diệp Lăng có thỏa mãn hay không.

Diệp Lăng lạnh lùng cười, nói:

"Mã sở trưởng, đám người Vương Long là phạm pháp, xử tù một hai ba năm cũng coi như là nhẹ. Nhưng Triệu Cường người này thi hành bạo lực gia đình với mẹ tôi, hơn nữa ông ta còn ở bên ngoài đánh bạc, vẫn luôn là mẹ tôi giúp hắn trả."

"Loại lang tâm cẩu phế, tội ác chồng chất, táng tận lương tâm, con sâu làm rầu nồi canh này. Nếu như phạt nhẹ ông ta, ông không sợ sẽ ảnh hưởng cực kỳ kịch liệt đến xã hội của chúng ta trong tương lai sao?"

"Theo tôi thấy, tốt nhất là nhốt ông ta vào đồn cảnh sát, tử hình thì quên đi. Không bằng xử ông ta tù trung thân để ông ta ở trong tù cải tạo thật tốt, xem ông ta có hối lỗi hay không. Coi như cho ông ta một cơ hội làm người, ông nghĩ như thế nào?"

"Diệp Lăng! ĐM mày!!"

Triệu Cường rống ra một tiếng rống giận dữ.

Bình Luận (0)
Comment