Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 98 - Chương 98: Cái Nết Đánh Chết Không Chừa.

Chương 98: Cái nết đánh chết không chừa.

Triệu Cường đơn giản là giận không kiềm chế được, ông ta đã là nhìn ra được quan hệ của Diệp Lăng và Trầm Nguyệt Tâm không cạn. Bằng chút chuyện ấy mà đã bị xử chung thân, vốn là chuyện không thể nào?

"Xem đi? Ông ta vẫn còn không biết hối cải. Người như thế, nếu như có thể tử hình là tốt nhất."

Diệp Lăng giang hai tay ra hai bên, dáng vẻ hình như rất bất đắc dĩ.

"Nằm mơ!"

Triệu Cường quát:

"Diệp Lăng, mày là một thằng khốn! Tao đánh mẹ mày thì thế nào? Có bản lĩnh mày cũng đánh chết tao đi? Còn muốn tao ở tù chung thân? Còn muốn xử tử tao? Thực sự là chuyện cười? Mày là Quan Tòa hay là Chủ Tịch? Nói xử tử tao là xử tử được à? Không cảm thấy khẩu khí của mày quá lớn sao?”

Nói xong, Triệu Cường nói với Mã sở trưởng:

"Mã sở trưởng, chỉ cần ngày hôm nay ngài xử lý tên hỗn đản này. Sau này khai phá, tôi nhất định sẽ đưa một bộ phận tiền phá bỏ và chuyển đi cho ngài! Nhà của tôi tuy không lớn nhưng thế nào cũng có thể bồi thường được ba bốn mười vạn. Tôi cho ngài 20 vạn, không, 30 vạn, thế nào?"

Mã Lâm biến sắc, thầm nghĩ thằng ngu này, còn không biết ai khai phá chỗ này đúng không?

"Triệu Cường, anh đây là đang đút lót!"

Mã Lâm cả giận nói.

"Mã sở trưởng, về chuyện này trong đồn cảnh sát tôi cũng không phải là không biết. 30 vạn có thể không vào được mắt ngài nhưng cũng gần như là toàn bộ tài sản của tôi."

Triệu Cường lại nói.

Mã Lâm quả thực hận không thể đập chết Triệu Cường. Lời này hai người bọn họ nói một chút thì cũng dễ làm, nhưng ở nơi này lại không thiếu người đâu.

Mấu chốt chính là, Trầm Nguyệt Tâm còn đứng ở chỗ này.

Mã Lâm mặc dù không nhìn Trầm Nguyệt Tâm nhưng cũng có thể cảm nhận rõ ràng được, ánh mắt Trầm Nguyệt Tâm nhìn mình có chút khác.

"Câm miệng cho tôi!"

Mã Lâm chỉ vào Triệu Cường, quát:

"Kẻ khả nghi Triệu Cường ẩu đả người khác, có ý định đút lót, ghi hết máy thứ này lại cho tôi!"

Nghe vậy, phía sau hắn có một cảnh sát lập tức gật đầu.

Triệu Cường có chút không hiểu.

Loại chuyện này trước đây ông ta không phải là chưa làm qua, hơn nữa 30 vạn không tính là ít? Mã sở trưởng sao lại tức giận lớn như vậy?

"Vị tiên sinh này tên là Triệu Cường đúng không?"

Trầm Nguyệt Tâm đột nhiên hỏi.

Mã Lâm đổ mồ hôi trán, gật đầu nói:

"Ừ, hắn tên là Triệu Cường."

"Ông ta với dì này là vợ chồng?"

Trầm Nguyệt Tâm lại hỏi.

Mã Lâm lại gật đầu, chẳng biết Trầm Nguyệt Tâm suy nghĩ cái gì.

"Được."

Trầm Nguyệt Tâm đáp một tiếng, nói:

"Mã sở trưởng, tôi mặc kệ ông dùng biện pháp gì, đúng là tập đoàn Hoa Mỹ sẽ khai phá chỗ này. Nhưng tài sản trong nhà của Triệu Cường toàn bộ phải sang tên cho dì này. Tôi nghĩ ông không hi vọng trên lưng có cái tội hối lộ chứ?"

Mã Lâm sửng sốt, sắc mặt tái xanh nói:

"Trầm Tổng nói đúng, chuyện này tôi nhất định sẽ xử lý tốt."

Trong lòng ông ta biết rõ, mặc dù chính mình không nhận hối lộ, nhưng Trầm Nguyệt Tâm nói mình nhận hối lộ, vậy mình khẳng định sẽ gặp xui xẻo.

"Cô có ý gì?"

Triệu Cường cũng nghe được lời của Trầm Nguyệt Tâm, nhíu mày quát:

"Trên giấy tờ bất động sản đều viết tên của tôi, cô nói sang tên là có thể sang tên sao?"

"Đúng, tôi nói sang tên là có thể sang tên, ông tin hay không?"

Trầm Nguyệt Tâm nói.

"A, cô cho rằng mình là ai?"

"Tôi chính là tôi."

Lúc này, sự bá đạo của Trầm Nguyệt Tâm triển lộ hết ra ngoài.

Đúng vậy, trên giấy tờ bất động sản đều viết tên Triệu Cường, mặc dù muốn sang tên cũng phải là bản thân Triệu Cường tự mình ký tên.

Nhưng đối với loại nhân vật như Trầm Nguyệt Tâm mà nói, xử lý chuyện này quá đơn giản.

Nhưng đối với Trầm Nguyệt Tâm loại nhân vật cấp độ này mà nói, xử lý chuyện này, quá đơn giản.

"Không cần sang tên."

Đúng lúc này, Diệp Lăng bỗng nhiên phất phất tay nói:

"Chúng tôi không thiếu tiền, nếu quả thật muốn sang tên thì sang tên qua Mã sở trưởng đi."

"Như vậy sao được? Tôi..."

“Không có gì là không được, nhưng mà tôi có một điều kiện."

"Điều kiện gì?"

"TênTriệu Cường này, sau này tôi không muốn gặp ông ta ở bất kì đâu nữa."

"Cái này..."

Mã Lâm có chút khó nói:

"Diệp tiên sinh, việc này không phải là tôi không giúp ngài, thực sự là... Thực sự chỉ dựa vào một chút tội danh ấy, còn chưa đủ để xử Triệu Cường tội chung thân, thậm chí là tử hình!"

Diệp Lăng lắc đầu không nói gì.

Trầm Nguyệt Tâm nói:

"Cho nên Mã sở trường phải phí nhiều tâm tư một chút, không phải sao? Nếu như Mã sở trưởng có thể làm được, tập đoàn Hoa Mỹ sẽ khai phá chỗ này. Nếu như làm không được... Tôi phải suy nghĩ thật kỹ một chút. Mã sở trưởng có thể không biết, nơi tập đoàn Hoa Mỹ khai phá trước hết phải chú trọng về dân phong."

"Này..."

Mã Lâm thực sự không biết làm thế nào mới tốt.

Thật muốn mạnh mẽ chụp lên đầu Triệu Cường một ít tội danh, không phải là ông không làm được, nhưng phải cần tiền?

Nhưng mà cẩn thận ngẫm lại, nếu như xử lý tốt chuyện này. Thực sự có thể làm cho tập đoàn Hoa Mỹ ỡ chỗ này khai phá, vậy sau này đường đi của mình sẽ một bước lên mây. Đến lúc đó loại vật gọi là tiền này, cũng có thể kiếm được một xấp đầy?

Càng nghĩ, Mã Lâm cắn răng nói:

"Trước tiên mang bọn Vương Long và Triệu Cường về đồn, Triệu Cường giam một mình!"

Triệu Cường hoàn toàn tuyệt vọng, người ta chỉ nói vài ba câu đã quyết định tương lai của mình?

Hơn nữa đây rõ ràng không phải là nói đùa!

"Diệp Lăng! Diệp Lăng tôi sai rồi, van cầu cậu, tha cho tôi lần này đi..."

Triệu Cường phản ứng kịp, chợt bò đến chỗ của Diệp Lăng, kêu khóc:

"Diệp Lăng, việc lúc trước là tôi sai, tôi xin thề, sau này nhất định sẽ đối xử thật tốt với cậu và mẹ câu, nhất định làm lại cuộc đời. Cậu cho tôi một cơ hội đi, tôi van cầu cậu..."

"Tôi và mẹ tôi không cần ông quan tâm."

Diệp Lăng thản nhiên nói.

Triệu Cường thấy cầu Diệp Lăng vô dụng liền khóc lóc kể lể với Vương Thục Phân:

"Thục Phân, nói như thế nào đi nữa chúng ta cũng là vợ chồng. Trước đây là tôi sai, tôi biết bà tâm địa thiện lương, bà hãy giúp tôi đi, tôi thực sự biết sai rồi!"

Vương Thục Phân lui ra phía sau mấy bước, mặt không thay đổi nói:

"Triệu Cường, nếu như hôm nay con tôi không có bản lĩnh, ông vẫn sẽ giống như trước mà thôi. Mỗi ngày sẽ quyền đấm cước đá với tôi, đúng không? Ông quá làm tôi thất vọng, tình cảm vợ chồng của chúng ta đã hết. Tất cả là ông tự tìm."

"Mang đi cho tôi!"

Mã Lâm quát.

Lập tức có vài cảnh sát nắm lấy Triệu Cường kéo ông ta lên xe.

"Diệp Lăng, mày là đồ hỗn tạp, còn có con đàn bà thối Vương Thục Phân kia, các người sẽ không chết tử tế đâu!!!"

Thấy cầu xin không có tác dụng gì, Triệu Cường liền lộ ra vẻ mặt dữ tợn.

"Tao nói cho các ngươi biết, một ngày nào đó Triệu Cường tao sẽ đi ra. Chỉ dựa vào một chút tội danh này, tuyệt đối không thể xử tao tội chung thân hay tử hình!"

“Chờ ngày tao đi ra, nhất định sẽ làm hai đứa mày..."

"Thình thịch!"

Nói còn chưa dứt lời, đã bị một người cảnh sát đập cho một gậy, Triệu Cường nhất thời hôn mê.

"Tôi nghĩ người này cũng không tệ, vị trí Phó sở trưởng có thể cho hắn làm."

Diệp Lăng chỉ chỉ người cảnh sát kia, nói với Mã Lâm.

Mã Lâm sửng sốt, lập tức phản ứng kịp, nói:

"Tôi đã hiểu, vừa lúc vị trí của Vương Long xuất hiện ghế trống, sẽ để hắn đi lên."

Cảnh sát trẻ tuổi kia nghe rõ ràng, trong lòng lập tức cảm giác hưng phấn và mừng như điên.

Những người cảnh sát khác thì lòng đầy hối hận. Sớm biết như vậy, bọn họ cũng đập một gậy vào Triệu Cường!

Nếu như đánh chết Triệu Cường, có phải là vị trí Sở trưởng của Mã Lâm sẽ do bản thân đảm nhận?

Bình Luận (0)
Comment