"Mã sở trưởng, tạm thời không cần ông nữa. Nếu như có chuyện gì, tôi sẽ tìm ông."
Nhìn thấy bọn Triệu Cường và Vương Long bị mang vào xe cảnh sát, Trầm Nguyệt Tâm nói với Mã Lâm.
Mã Lâm lập tức gật đầu nói:
"Được rồi, nếu có chuyện gì xin Trầm Tổng cứ phân phó, đây là danh thiếp của kẻ hèn này."
Nói xong, Mã Lâm đưa cho Trầm Nguyệt Tâm một cái danh thiếp.
Trầm Nguyệt Tâm tiếp nhận, nhàn nhạt gật đầu.
Mã Lâm cũng là người thức thời, biết Trầm Nguyệt Tâm không có lời để nói với mình, lúc này liền rời đi.
"Trầm đại mỹ nữ thật là quyết đoán, tại hạ bội phục, bội phục!"
Diệp Lăng liếc mắt nhìn Trầm Nguyệt Tâm, vừa cười vừa nói.
"Người quyết đoán chính là anh đi?"
Trầm Nguyệt Tâm liếc mắt nhìn Diệp Lăng nói:
"Có Sở trưởng đồn cảnh sát ở đây mà cũng dám đánh cảnh sát, bom nguyên tử cũng không trị được anh."
"Vậy cũng chính là bọn họ muốn bị đánh, tôi không có cách nào."
Diệp Lăng bất đắc dĩ nhún vai nói:
"Chẳng qua vẫn cảm ơn cô đã hỗ trợ, nếu không tôi muốn xử lý bọn Triệu Cường cũng phải tốn một chút công phu."
"Không có gì, coi như là trả ân tình mấy ngày hôm trước anh giúp tôi."
Diệp Lăng lắc đầu, không nói gì thêm.
"Lăng tử, cô gái này là?"
Vương Thục Phân nhìn về phía Diệp Lăng.
Lúc đó Trầm Nguyệt Tâm nói mấy câu liền quyết định số mạng của Triệu Cường và bọn Vương Long. Vương Thục Phân cũng đều để trong mắt.
Lý Đại Trụ cũng theo chân hỏi:
"Đúng vậy đúng vậy, Lăng tử, không nghĩ tới cậu còn có bạn bè lời hại như vậy. Hơn nữa lại còn xinh đẹp, sẽ không phải là bạn gái chứ?"
“Chớ có nói hưu nói vượn."
Diệp Lăng liếc mắt trừng Lý Đại Trụ nói:
"Cậu biết tập đoàn Hoa Mỹ chứ?"
Lý Đại Trụ gật đầu, đừng nói hắn, Vương Thục Phân cũng biết.
Thế lực của tập đoàn Hoa Mỹ trải rộng rất nhiều ngành nghề, thực lực hùng hậu, mỗi ngày đều xuất hiện trên ti vi. Trên cơ bản tất cả phim truyền hình và điện ảnh đều có tập đoàn Hoa Mỹ tài trợ, có thể nói là rất nổi tiếng.
Xã hội hôm nay, bạn có thể không biết Jobs, không biết Kobe là ai, nhưng có rất ít người không biết đến tập đoàn Hoa Mỹ là gì.
"Lẽ nào cô gái này, chính là nhân viên trong tập đoàn Hoa Mỹ?”
Vương Thục Phân hỏi.
"Nhân viên?"
Diệp Lăng cười nói:
"Mẹ, người ta không phải là nhân viên của tập đoàn Hoa Mỹ, mà là người điều hành cấp cao nhất của tập đoàn Hoa Mỹ. Dùng thuật ngữ chuyên nghiệp mà nói, chính là Tổng tài kiêm Chủ tịch HĐQT của tập đoàn."
"Là có ý gì?"
"Diệp Lăng:
"..."
Với từng tuổi này, Vương Thục Phân không biết tổng tài là gì cũng thật không có gì kỳ quái.
Nhưng Vương Thục Phân không biết thì không sao, còn Lý Đại Trụ trừng đôi mắt to, ngơ ngác đứng tại chỗ.
"Tập đoàn Hoa Mỹ... Tổng tài?!"
"Đậu má nó!!"
Lý Đại Trụ bỗng nhiên hô to một tiếng, dọa Diệp Lăng giật mình, ngay cả Trầm Nguyệt Tâm cũng lui về phía sau, vẻ mặt hoang mang nhìn Lý Đại Trụ.
"Đồ ngốc này, cậu hét cái gì?"
Diệp Lăng đảo mắt trắng nói.
Lý Đại Trụ kích động nói:
"Sát, vị mỹ nữ này thực sự là Tổng tài của tập đoàn Hoa Mỹ? Điều này sao có thể? Tập đoàn Hoa Mỹ là cái gì, mình biết rõ ràng đó. Theo lý mà nói, tập đoàn lớn như vậy, Tổng tài chí ít cũng phải là một lão già năm sáu chục tuổi, vẻ mặt đen đầy vết nhăn, thông minh tuyệt đỉnh chứ? Làm sao có thể trẻ như vậy? Hơn nữa... cô gái này... cũng quá đẹp đi? Quả thực không phải người!"
Vẻ mặt Diệp Lăng đầy vạch đen, thật không biết nói gì.
Trầm Nguyệt Tâm lại hỏi:
"Thông minh tuyệt đỉnh là có ý gì?"
"A, đầu óc thông minh không có tóc, vậy gọi là tuyệt đỉnh đi."
Trầm Nguyệt Tâm:
"..."
"Cái kia..."
Vương Thục Phân do dự một chút nói:
"Lăng tử, người bạn này của con hôm nay giúp chúng ta một đại ân, chúng ta hẳn nên cảm ơn thật tốt. Như vậy đi, buổi trưa hôm nay đến nhà chúng ta, Đại Trụ cũng đến đi, mẹ làm mấy món cho các con, con cũng đã lâu không ném thử tài nấu nướng của mẹ rồi."
"Như vậy..."
Diệp Lăng nhìn Trầm Nguyệt Tâm rầu rĩ nói:
"Mẹ, đại mỹ nữ người ta không phải là người bình thương, xuất nhập đều là khách sạn cấp 5 sao. Bất kể là phục vụ hay là hoàn cảnh đều cao hơn chúng ta rất nhiều, con chỉ sợ người ta không vui..."
"Chớ có nói hưu nói vượn!"
Trầm Nguyệt Tâm trừng mắt với Diệp Lăng, nhìn về phía Vương Thục Phân, lộ ra dáng vẻ tươi cười.
"Dì, vừa lúc cháu cũng đói bụng, người không mở miệng, cháu còn ngại nói đây."
Dáng vẻ tươi cười của Trầm Nguyệt Tâm giống như hoa quỳnh, tuy nói chỉ là một nụ cười, lại giống như ánh sáng trong đêm tối, chiếu sáng trời đất, làm cho vạn vật đều trong nháy mắt thất sắc.
Ngay cả Vương Thục Phân cũng có chút sửng sốt, trong lòng cảm thán. Làm phụ nữ, Trầm Nguyệt Tâm thật là đẹp đến cực hạn.
Lý Đại Trụ càng trực tiếp ngẩn cả người.
Sửng sốt một lúc, liền hung hăng chọt Diệp Lăng, lấy giọng nhỏ nói Diệp Lăng:
"Lăng tử, cô gái xinh đẹp như vậy, nếu có khả năng nhất định phải lấy về nhà làm vợ!"
Hiển nhiên, giọng "rất nhỏ" của hắn. Vương Thục Phân cũng nghe được, Trầm Nguyệt Tâm cũng nghe được, những bảo tiêu kia sau lưng Trầm Nguyệt Tâm cũng nghe được.
Diệp Lăng hận không thể cầm một cục đá chặn lại cái mồm của Lý Đại Trụ.
Trầm Nguyệt Tâm làm bộ không nghe thấy, chẳng qua từ khuôn mắt ửng đỏ của cô có thể nhìn ra được, cô vẫn có chút xấu hổ.
Tuy nói Trầm Nguyệt Tâm thành thục ổn trọng hơn những người phụ nữ khác, nhưng chung quy mà nói cô vẫn là phụ nữ.
Nhà Diệp Lăng, nói thực là nhà của Triệu Cường quá mức đơn sơ.
Điều kiện còn kém hơn nhà của Lưu Xảo, hầu như trong nhà không có điện, bức tường bốn phía đen thùi, trống rỗng có vẻ không chút hơi người.
Bởi vì những năm gần đây Triệu Cường đánh bạc, dẫn đến nhà nghèo bốn vách tường, liên lụy Vương Thục Phân cũng không có một ngày tốt lành.
Diệp Lăng và Lý Đại Trụ thực ra đã quá quen thuộc với hoàn cảnh này, nhưng Trầm Nguyệt Tâm rất ít đi vào loại phòng ốc này. Nhưng nét mặt của cô thực sự không có thay đổi gì, trình độ giáo dưỡng này ngay cả Diệp Lăng cũng có chút bội phục.
"Điều kiện gia đình đơn sơ, không so được với thành phố lớn, Trầm tiểu thư không nên ghét bỏ."
Vương Thục Phân mang một cái ghế đến, cầm một miếng vải lau qua cái ghế một chút.
Trầm Nguyệt Tâm vội vàng ngăn cản, cười nói:
"Dì, cái ghế này vốn đã rất sạch sẽ rồi, không cần lau"
"A, vậy được."
Vương Thục Phân đi ra ngoài, vừa đi vừa nói:
"Vậy các con ở chỗ này chờ dì, dì đi mua một ít rau."
Diệp Lăng gật đầu, nhìn về phía Trầm Nguyệt Tâm, nói:
"Thật không cần lau?"
Trầm Nguyệt Tâm trợn trắng mắt:
"Tôi còn có thể ngồi ghế ở quán ăn nhỏ, cho nên ghế này cũng có thể ngồi."
Rất hiển nhiên, chuyện ngồi ghế quán ăn nhỏ, Trầm Nguyệt Tâm vẫn luôn nhớ trong lòng.
Diệp Lăng cũng không biết chuyện lần trước, thay đổi cách nhìn của Trầm Nguyệt Tâm về hoàn cảnh.
Trầm Nguyệt Tâm cũng không phải là phụ nữ được nuông chìu từ bé. Trong lòng cô nghĩ, hoàn cảnh tốt thì tất nhiên không tồi nhưng hoàn cảnh tốt sẽ có người lười biếng. Mà hoàn cảnh xấu, thì sẽ có người tài hăng hái vươn lên.