Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 100 - Chương 100: Gặp Trên Giường!

Chương 100: Gặp trên giường!

.

.

--------------------------

Khoảng nửa giờ sau, Vương Thục Phân mang theo một ít rau về.

"Mẹ, con tới giúp mẹ."

Diệp Lăng nói.

"Không cần không cần."

Vương Thục Phân vừa cười vừa nói:

"Trong nhà còn có khách, con đi tiếp người ta đi."

"Vậy được."

Diệp Lăng gật đầu.

Rót một ấm trà, Diệp Lăng rót cho Lý Đại Trụ và Trầm Nguyệt Tâm mỗi người một chén.

"Trầm đại mỹ nữ, ngày hôm nay bị cái gì? Theo lý mà nói, loại địa phương nhỏ như nhà của tôi, cô không đến mới đúng."

"Trầm Nguyệt Tâm liếc mắt nhìn Diệp Lăng nói:

"Nếu anh không hoan nghênh tôi, vậy tôi sẽ đi ngay."

"Làm sao có thể?"

Không đợi Diệp Lăng nói gì, Lý Đại Trụ đã lên tiếng:

"Trầm Tổng, đừng nghe Diệp Lăng nói bậy, miệng người này không nói được lời gì tốt đẹp cả. Nhân vật lớn như cô đến chỗ chúng tôi, thực sự là..."

Nói đến đây, Lý Đại Trụ hơi ngừng.

Diệp Lăng và Trầm Nguyệt Tâm đều sửng sốt, nhìn Lý Đại Trụ.

Chỉ thấy Lý Đại Trụ nhẹ nhàng chọt bên hông của Diệp Lăng, thấp giọng hỏi:

"Lăng tử, câu nói kia nói như thế nào?"

"Câu nào?"

Diệp Lăng không hiểu hỏi.

"Sát, chính là câu ý hoan nghênh gì đó á."

Lý Đại Trụ vội la lên.

"Vẻ vang cho kẻ hèn này?"

"Đúng! Thực sự là vẻ vang cho kẻ hèn này!"

Lý Đại Trụ vỗ đùi nói.

Trầm Nguyệt Tâm bị Lý Đại Trụ nói như thế, xì một tiếng bật cười.

"Thật đẹp..."

Lý Đại Trụ ngơ ngác nói.

Diệp Lăng đảo cặp mắt trắng, nói:

"Nói thử xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Đất cậu mua đứt, tại sao hợp đồng lại rơi vào trong tay của hội ủy chứ?"

Nhắc đến chuyện này, trên mặt Lý Đại Trụ lập tức lộ ra sắc mặt giận dữ.

"Lăng tử, cậu cũng biết tên khốn kiếp Lý Khôn kia, tiền của mình ở trong thôn này hầu như là bị hắn bóc lột đến sạch sẽ. Ở trong thôn, Lý Khôn chính là trời, lại nuôi một nhóm côn đồ cực kỳ điên cuồng. Hắn nói cái gì chính là cái đó, người trong thôn giận cũng không dám nói."

"Lúc trước khi mình ký hợp đồng, chính là hắn tìm người làm chứng, ai biết hắn cũng dám không kiêng nể ai, trực tiếp giữ hợp đồng của mình lại. Nhất định là thông qua phía trên chiếm được một ít tin tức, cho nên mới làm như vậy."

Trầm Nguyệt Tâm cau mày lại nói:

"Anh có thể không biết, luật pháp quốc gia quy định, đất trong thôn không cho phép mua bán. Nếu công nghiệp dùng thì sẽ có bồi thường, nhưng loại tình huống này của anh, nếu như hội ủy thôn đứng ra, đất của anh cũng có thể bị trả về."

"Còn có loại chuyện này?"

Nhất thời sắc mặt của Lý Đại Trụ trở nên khó nhìn.

Diệp Lăng cau mày nói:

"Trước không nói đến chuyện luật pháp quốc gia quy định, đã nói bọn họ rõ ràng bán đất đi, bây giờ thấy khai phá thì muốn mang đất về, điểm này có chút vớ vẩn đi?"

"Đổi lại là anh anh sẽ làm như thế nào?"

Trầm Nguyệt Tâm khẽ nhấp một ngụm trà, nhìn về phía Diệp Lăng.

"Tới một người đánh một người!"

Diệp Lăng nói.

Nghe vậy Trầm Nguyệt Tâm không khỏi lắc đầu nói:

"Hiện giờ là xã hội pháp trị, đánh nhau không có ích lợi gì. Nếu như chuyện này bị truyền thông đưa ra ánh sáng, các người sẽ không chiếm được lý.”

Diệp Lăng không nói gì.

Đánh cũng vô dụng?

Vẫn chưa tới trình độ hữu dụng!

Trước không nói khôi phục cấp bậc Tiên Đế, coi như đột phá Tiên Thiên, tiến vào thời kỳ tu chân, trở thành Trúc Cơ Kỳ, vũ khí trên địa cầu này liền không uy hiếp được mình.

Đến lúc đó, luật pháp cũng không chế trụ được Diệp Lăng, chỉ cần Diệp Lăng muốn, hủy diệt một quốc gia cũng không ai dám nói gì.

"Vậy làm sao bây giờ?"

Lý Đại Trụ trầm giọng nói:

"Về chuyện tiền bạc mặc dù tôi muốn cũng không thể cường thủ hào đoạt, nhưng tôi nuốt không trôi cơn tức này!"

"Ở đây không phải là có một người đánh giỏi sao?"

Trầm Nguyệt Tâm liếc mắt nhìn Diệp Lăng lại nói:

"Chuyện này tôi có thể giúp một tay, nhưng chi tiết trong đó, phải chính các người xử lý."

Diệp Lăng lập tức hiểu ý của Trầm Nguyệt Tâm, cười hì hì nói:

"Vậy cảm ơn Trầm đại mỹ nữ!"

Lý Đại Trụ không hiểu nói:

"Có ý gì?"

"Đừng lo lắng, cái của cậu chính là của cậu, nếu bọn họ muốn lấy đất về thì cậu chỉ cần ở nhà chờ tiền là tốt rồi."

Diệp Lăng nói với Trầm Nguyệt Tâm:

"Nhưng mà như đã nói, tập đoàn Hoa Mỹ thực sự đến chỗ này khai phá? Vì sao lại chọn trúng mảnh đất này?"

"Chọn chỗ này, tự nhiên có nguyên nhân của nó."

Trầm Nguyệt Tâm thản nhiên nói.

Diệp Lăng trầm ngâm một chút, cuối cùng phun ra hai chữ ______"Cổ mộ".

Trong nháy mắt hai chữ này được nói ra, khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành của Trầm Nguyệt Tâm lập tức thay đổi. Một đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Diệp Lăng, cực kỳ khiếp sợ.

Lý Đại Trụ có thể không biết Diệp Lăng nói gì nhưng trong lòng Trầm Nguyệt Tâm lại biết!

Mà Diệp Lăng thấy được sự thay đổi trên khuôn mặt của Trầm Nguyệt Tâm, trong lòng cũng đã hiểu, mình đoán đúng rồi.

Bởi vì bắt đầu từ nơi này đi đến, Diệp Lăng có thể cảm nhận được bốn phía thôn Lan Sơn vờn quanh một mảnh linh khí to lớn.

Trong linh khí này còn có một cổ tử khí nồng nặc quay chung quanh.

Rất rõ ràng, dưới nền đất của thôn Lan Sơn có một cổ mộ to lớn, mà trong cổ mộ có linh vật làm cho kẻ khác khiếp sợ.

Những... linh vật này, chính là các loại vật phẩm như ngọc thạch, hạ táng theo đế vương, làm vật bồi táng bị chôn cùng ở đây.

Làm cho Diệp Lăng có chút không hiểu chính là, tập đoàn Hoa Mỹ sao lại biết nơi này có cổ mộ?

Lẽ nào... phía sau tập đoàn Hoa Mỹ có người tu chân.

Hoặc là nói, có một thế lực siêu cấp giống như người tu chân?

Nếu không thì, Thôn Lan Sơn tồn tại ở chỗ này hơn 200 trăm, vì sao tập đoàn Hoa Mỹ lại biết nơi này có một mảnh cổ mộ?

"Anh rốt cuộc là ai?"

Trầm Nguyệt Tâm gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Lăng, trầm giọng hỏi.

"Cô cảm thấy như thế nào?"

Diệp Lăng cười thần bí nói:

"Mỹ nữ, tôi cũng không phải là phạm nhân cướp giật, muốn hiểu được tôi sao? Gặp trên giường!"

Trầm Nguyệt Tâm cũng không bởi vì lời nói của Diệp Lăng mà tức giân. Cô gần như là không nghe được, trong đầu cô là hàng nghìn hàng vạn suy nghĩ, đang tiến hành suy đoán thân phận của Diệp Lăng.

"Lẽ nào... Người này cũng là nhân vật giống như tộc lão?"

Trong lòng Trầm Nguyệt Tâm nghĩ.

"Hai người đang nói gì? Sao tôi nghe không hiểu chút nào vậy?"

Lý Đại Trụ vuốt đầu, không hiểu nhìn hai người.

Bỗng nhiên Trầm Nguyệt Tâm nhoẻn miệng cười:

"Không có gì, tôi bỗng cảm thấy rất may mắn. Vậy mà có thể kết giao với một người bạn như Diệp Lăng!"

"Cô hẳn là sẽ hối hận, vì sao hiện tại không phải là người phụ nữ của tôi."

Diệp Lăng cười đùa nói.

"Có thể có một ngày như vậy."

Trầm Nguyệt Tâm nhàn nhạt nói một câu, môi anh đào mở khẽ, hớp một ngụm trà.

“Trà ngon."

"Người tốt tất nhiên là sẽ phẩm trà ngon, nếu Trầm tổng muốn lúc nào cũng có thể gọi tôi đến nhà cô, phẩm trà của tổng tài."

"Yên tâm, tôi sẽ mời anh đến nhà tôi."

"Ha ha...'

Lý Đại Trụ rốt cuộc hoàn toàn bối rối rồi, đơn giản không nghe nữa, trực tiếp chạy vào nhà bếp.

Bình Luận (0)
Comment