Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 101 - Chương 101: Anh Còn Chưa Xứng Bắt Tay Tôi.

Chương 101: Anh còn chưa xứng bắt tay tôi.

Lại hơn nửa giờ qua đi, dưới cái giọng to như loa thông báo của Lý Đại Trụ, rốt cuộc thức ăn cũng dọn lên.

Vương Thục Phân cũng không làm nhiều đồ ăn. Phải nói, trong tay Vương Thục Phân đã không dư nhiều tiền để mua những thức ăn khác.

Tổng cộng sáu món, ớt xanh sợi khoai tây, cá chép hầm rượu, đậu cô-ve xào cay, vịt nướng quyên con, rau dại chấm muối, cuối cùng là canh trứng gà.

Nhìn những món ăn này, Diệp Lăng có chút sững sờ.

Theo lý mà nói, nếu như chỉ có Lý Đại Trụ và mình thì thôi đi, nhưng nơi này còn có Trầm Nguyệt Tâm. Những thức ăn này, cơ bản là không giống như món ăn đãi khách.

Diệp Lăng có thể sâu sắc cảm nhận được, thời gian này mẹ đã trải qua như thế nào.

"Mẹ, đi cùng con đến Đông Hải đi"

Diệp Lăng bỗng nhiên nói.

Vương Thục Phân ngẩn ra, cười nói:

"Con trai mẹ ở Đông Hải phát triển cũng không tệ sao? Mấy ngày nay con cũng không gọi điện thoại cho me, mẹ vẫn luôn muốn biết con sống ở Đông Hải như thế nào?"

"Mẹ, con đã đứng vững gót chân ở Đông Hải, sau này người đến ở Đông Hải, con nhất định sẽ chăm sóc người thật tốt"

Diệp Lăng nói.

Tuy không phải là mẹ ruột của mình, nhưng đời trước Diệp Lăng không có cha mẹ, đời này dung hợp kí ức của Diệp Lăng tiền nhiệm, Diệp Lăng muốn nắm chặt phần thân tình này.

"Được, mẹ ở chỗ này cũng không có lưu luyến gì, liền cùng con đi đi, con không chê mẹ thêm phiền phức cho con là được rồi"

Vương Thục Phân hiền hòa nói.

"Làm sao có thể?"

Diệp Lăng cười ha ha một tiếng, nói với Trầm Nguyệt Tâm:

"Điều kiện gia đình có hạn, chấp nhận ăn đi. Chẳng qua tay nghề của mẹ tôi rất tốt, nhất là món cá chép hầm rượu này, cô nếm thử đi."

Trầm Nguyệt Tâm cũng có thể nhìn ra được sự khó khăn của Vương Thục Phân. Chẳng qua cô cũng không cảm thấy bất mãn, tức thì cầm đũa lên, gắp một miếng thịt cá.

" Ừ, thật là thơm!"

Sau khi nếm thử,Trầm Nguyệt Tâm nói lời từ tận đáy lòng.

Lời này cũng không phải trái lương tâm, tuy là thức ăn đơn giản, nhưng mùi vị vẫn rất tốt.

Lý Đại Trụ cũng không khách khí, giống như heo vậy, ăn từng ngụm từng ngụm.

Vương Thục Phân vốn còn lo lắng Trầm Nguyệt Tâm ăn không quen mấy thứ này, nhưng lúc này xem dáng vẻ ăn không dừng được của Trầm Nguyệt Tâm, không khỏi cảm thấy một hồi thỏa mãn. Hảo cảm trong lòng bà đối với Trầm Nguyệt Tâm cũng nhanh chóng tăng lên.

Trên thực tế, Trầm Nguyệt Tâm ăn quen với những món sơn hào hải vị kia rồi, lúc này thay đổi khẩu vị, ăn những đồ ăn bình thường này cũng rất có mùi vị.

Ăn một lúc, bỗng nhiên ngoài cửa có hai người đi tới.

Một nam một nữ, nữ cao chừng 1m65, vóc người xem như là thon thả, dáng dấp thật ra rất xinh đẹp, mái tóc dài được buộc lại, có loại khí chất đặc biệt.

Cô ta mặc một cái áo sơ mi trắng, có thể xuyên thấu qua áo sơ mi, nhìn thấy áo lót màu đen tương phản với áo sơ mi.

Dưới thân thì mặc một cái quần short jean, một đôi bắp đùi trắng như tuyết hoàn toàn triển lộ ra.

Mà người đàn ông kia thì là ăn mặc một thân Armani đơn giản, dáng vẻ gầy gò, sắc mặt trắng nõn, trên cổ tay còn mang một đồng hồ màu vàng.

Lúc nhìn thấy hai người này, Lý Đại Trụ không khỏi sững sờ, lập tức quay đầu nhìn về phía Diệp Lăng.

Vương Thục Phân hiển nhiên cũng có suy nghĩ giống như Lý Đại Trụ, liếc mắt nhìn Diệp Lăng, cười nói với cô ta:

"Là Lệ Tuyết à, cháu ăn cơm chưa? Qua đây ăn một chút?"

"Thím, chúng ta đã ăn cơm rồi."

Cô gái vừa nói, vừa đưa mắt nhìn Diệp Lăng.

Diệp Lăng nhẹ nhàng nhai lấy thức ăn trong miệng, giống như là không nhìn thấy cô gái này.

Cái loại dáng vẻ không nhìn thấy này, Kiều Lệ Tuyết hình như cũng có thể lý giải, nhưng sắc mặt của người đàn ông bên cạnh cô ta lại có chút khó coi.

"Cậu ta chính là Diệp Lăng?"

Người đàn ông nhìn về phía Kiều Lệ Tuyết, trong lời nói có ý khiêu khích không hề che giấu.

Kiều Lệ Tuyết khẽ gật đầu, nói với Diệp Lăng:

"Diệp Lăng, đã lâu không gặp."

Diệp Lăng liếc mắt nhìn Kiều Lệ Tuyết, thản nhiên nói:

" Ừ, đã lâu không gặp."

"Anh... Có tốt không?"

Kiều Lệ Tuyết do dự hỏi.

"Tốt?"

Diệp Lăng bỗng nở nụ cười:

"Cô hi vọng tôi không tốt, hay cảm thấy tôi hiện tại không tốt?"

"Anh có ý gì?"

Không đợi Kiều Lệ Tuyết mở miệng, người đàn ông kia liền nói:

"Lệ Tuyết tốt bụng chào hỏi một câu với anh, giọng điệu này của anh là gì?"

"Tôi dùng giọng điệu gì có quan hệ với anh sao? Tôi nói chuyện với anh à?"

Diệp Lăng nhíu mày nói.

“Hừ, trách không được trước đây Lệ Tuyết bỏ rơi anh, người không có ý chí cầu tiến như anh, cơ bản là không thể cho Lệ Tuyết một tương lai tốt đẹp gì."

Người đàn ông kia hừ lạnh nói.

Kiều Lệ Tuyết vội vàng nói:

"Trần Bách, không nên nói như vậy."

"Người này là bạn trai của cô chứ?"

Diệp Lăng uống một hớp canh, đứng dậy.

"Để cho tôi xem, ăn mặc giống như là nhà giàu mới nổi, là ông chủ lớn hay là phú nhị đại?"

"Diệp Lăng, giới thiệu với anh một chút, người này là...Bạn trai của tôi, Trần Bách."

Kiều Lệ Tuyết nói một câu, lại nói với Trần Bách:

"Người này chính là Diệp Lăng, đó là Lý Đại Trụ, vị kia là mẹ của Diệp Lăng, còn vị này..."

Ánh mắt của Kiều Lệ Tuyết rơi vào trên người của Trầm Nguyệt Tâm.

Tuy là lúc này Trầm Nguyệt Tâm chỉ ngồi trên ghế cũ nát, nhưng cái gọi là hào quang nhật nguyệt thì không thể che dấu, gần như là có thể hủy diệt trời đất. Trầm Nguyệt Tâm vẫn đẹp như vậy.

Kiều Lệ Tuyết vừa lấy mình so sánh với Trầm Nguyệt Tâm lại có một loại cảm giác tự ti mặc cảm.

Mà lúc Kiều Lệ Tuyết đánh giá Trầm Nguyệt Tâm, ánh mắt của Trần Bách cũng không chút che giấu nhìn cô. Trong ánh mắt của gã, còn mơ hồ mang theo một loại tia sáng kỳ dị.

Lấy tâm cơ của Trầm Nguyệt Tâm, sao nhìn không ra lúc này là loại tình huống nào?

Hơn nữa trước đó Trần Bách cũng nói, trước đây Kiều Lệ Tuyết bỏ rơi Diệp Lăng, hai người bọn họ hôm nay tới, rõ ràng chính là vì khoe khoang.

Nhất là Kiều Lệ Tuyết, nếu quả thật trong lòng có áy náy, sao lại dẫn theo bạn trai qua đây?

Nhẹ nhàng nhấp một ngụm nước canh, Trầm Nguyệt Tâm đứng dậy, vươn bàn tay ngọc vừa nhỏ vừa dài với Kiều Lệ Tuyết, nói:

"Xin chào, tôi là bạn gái của Diệp Lăng, Trầm Nguyệt Tâm."

Kiều Lệ Tuyết sững sờ, mờ mịt nhìn Diệp Lăng.

Diệp Lăng cũng có phần không hiểu, Trầm đại tổng tài đây là phát thần kinh gì?

Chẳng qua tâm tư của Diệp Lăng chuyển rất nhanh, tức thì cười nói:

"Đúng, cô ấy là bạn gái của tôi."

"Bạn gái anh thật xinh đẹp."

Kiều Lệ Tuyết nhẹ giọng nói một câu.

Cho dù là ai cũng có thể nghe ra được mùi dấm và đố kị trong lời nói của cô ta.

"Là rất xinh đẹp, tôi còn phải cảm tạ cô, nếu như chúng ta trước đây vẫn còn đang cùng nhau, tôi sẽ không tìm được một người bạn gái xinh đẹp như thế này."

Diệp Lăng thản nhiên nói.

"Khụ khụ!"

Đúng lúc này, Trần Bách ho nhẹ một tiếng, vươn tay với Trầm Nguyệt Tâm, làm bộ rất lịch sự:

"Vị này tiểu thư, xin chào. Tôi là Trần Bách, Tổng quản lý của công ty hữu hạn Thiên Nam."

Thấy vậy, chân mày của Kiều Lệ Tuyết không khỏi nhíu lại, chẳng qua nghĩ đến tình cảnh của mình, trong lòng cô ta lại thở dài, không nói thêm gì.

Diệp Lăng thì liếc mắt nhìn Trần Bách, khóe miệng cong lên, lộ ra nụ cười nhạt.

Còn đương sự như Trầm Nguyệt Tâm thì nhìn chằm chằm bàn tay đưa ra của Trần Bách một hồi, cuối cùng nói ra một câu.

"Anh còn chưa xứng bắt tay với tôi"

Bình Luận (0)
Comment