Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 102 - Chương 102: Kiều Lệ Tuyết.

Chương 102: Kiều Lệ Tuyết.

Nghe nói như thế, Trần Bách sững sờ, tức thì trong lòng dâng lên một sự tức giận.

Chính mình làm Tổng giám đốc của công ty hữu hạn Thiên Nam, còn chưa xứng nắm tay cô?

Cô thật cho rằng mình xinh đẹp một chút thì mắt cao hơn đầu rồi hả?

Sợ rằng mình tùy ý cầm vài đồng tiền, cô ta cũng sẽ ngoan ngoãn nằm trên giường của mình đi!

"Cô là Trầm Nguyệt Tâm, Trầm tiểu thư đúng không?"

Trần Bách thu tay về, cũng không có chút xấu hổ nào.

"Chắc là cô còn không biết công ty hữu hạn Thiên Nam, nếu như tò mò, tôi có thể nói cho cô biết một chút"

"Không có hứng thú."

Trầm Nguyệt Tâm nhàn nhạt nói.

Những lời này trực tiếp chặn cho Trần Bách á khẩu không trả lời được, một phen lí do từ chối chuẩn bị xong lúc đầu, lại giống như là bị một con ruồi ngăn chặn tiếng nói, không biết nên nhổ ra đâu.

Chẳng qua Diệp Lăng rất trùng hợp cho gã một cái bậc thang đi xuống.

"Ồ? Công ty hữu hạn Thiên Nam? Tôi cũng chưa nghe nói qua, nếu Trần công tử nguyện ý, tôi thật ra muốn nghe một chút."

Diệp Lăng cười nói.

"Tên gia hỏa này còn rất thức thời."

Trong lòng Trần Bách cười lạnh một tiếng, nói:

"Công ty hữu hạn Thiên Nam, chuyên làm về ngành IT. Tất nhiên, các người có thể chưa nghe đến công ty này, bởi vì vài tháng trước mới khai trương. Đúng rồi là cha của tôi đặc biết mở công ty cho tôi."

Nói đến đây, Trần Bách nhìn thoáng qua Trầm Nguyệt Tâm, lộ ra sự ngạo nghễ.

"Còn cha tôi, các người hẳn là nghe nói qua, chính là Chủ tịch HĐQT của tập đoàn Nhạc Lâm, Trần Nhạc Lâm."

Nói xong, Trần Bách đánh giá Diệp Lăng và Trầm Nguyệt Tâm, hình như muốn nhìn biểu tình khiếp sợ của bọn họ một chút.

Vẻ mặt Trầm Nguyệt Tâm vẫn lạnh nhạt như cũ, bình tĩnh ngồi ở chỗ kia, dường như căn bản không nghe được lời của Trần Bách.

Còn Diệp Lăng thì lập tức trừng to mắt, lộ ra một bộ dạng cực kỳ giật mình.

"Thì ra Trần công tử là con trai của Chủ tịch HĐQT của tập đoàn Nhạc Lâm, thực sự là hân hạnh, hân hạnh!"

"Hừ."

Giọng của Trần Bách giống như phát ra từ trong lỗ mũi, con mắt đều muốn ngước lên bầu trời. Hình như rất thỏa mãn với biểu tình của Diệp Lăng.

Kiều Lệ Tuyết thì có chút thất vọng nhìn Diệp Lăng, trong lòng thầm nghĩ: Lúc đại học Diệp Lăng không có tiền đồ, không nghĩ tới bây giờ vẫn không có tiền đồ như vậy. Chỉ nghe được một cái tên mà đã khiếp sợ vậy rồi.

"Chẳng qua..."

Diệp Lăng trầm mặc một hồi, lại nói:

"Chẳng qua tập đoàn Nhạc Lâm lại làm cái gì?"

"Anh!"

Trần Bách nhất thời giận dữ:

"Anh biết tập đoàn Nhạc Lâm, lại không biết tập đoàn Nhạc Lâm làm gì? Có kiến thức không vậy?"

"Tôi nhất định phải biết tập đoàn Nhạc Lâm là làm nghề gì sao? Xin lỗi, tập đoàn Nhạc Lâm còn chưa nổi tiếng đến loại trình độ đó. Tại hạ thật tình không biết tập đoàn Nhạc Lâm là cái cây gì."

Diệp Lăng nhún vai, rất là tùy ý.

"Vô liêm sỉ!"

Sắc mặt Trần Bách có chút đỏ lên, hừ lạnh nói:

"Tôi xem anh là đang ghen tỵ đi? Cũng đúng, loại người nghèo quê mùa như anh, sao có thể hiểu biết đến nhân vật cao đẳng như chúng tôi, nói chuyện với anh thực sự là ô uế miệng của tôi."

"Vậy được rồi, bọn tôi không xứng nói chuyện với anh. Cho nên, mời anh lập tức cút ra khỏi nhà tôi, được không?"

Diệp Lăng thản nhiên nói.

"Mẹ nó, nếu Lệ Tuyết không đến, anh cho là tôi yêu thích tới hay sao? Tôi cho anh biết, loại địa phương này, cho tiền mời tôi tôi cũng không thèm đến!"

"Vậy mày cút ngay cho lão tử!"

Ngữ khí của Diệp Lăng vừa chuyển, đột nhiên lộ ra sự lạnh lẽo.

"Diệp Lăng, anh nói như vậy có chút không tốt lắm đâu? Dù sao Trần Bách cũng là bạn trai tôi. Tôi vốn còn cảm thấy có chút hổ thẹn chuyện lúc đại học, không nghĩ tới anh bụng dạ hẹp hòi. Từ khi chúng tôi tới nhà anh liền không cho chúng tôi sắc mặt tốt."

Kiều Lệ Tuyết thấy Diệp Lăng vậy mà hạ lệnh đuổi khách, khuôn mặt tươi cười cũng có chút khó coi.

"Nếu anh còn đang ghi hận chuyện lúc đầu, tôi có thể bồi thường cho anh."

"Bồi thường?"

Diệp Lăng cười ha ha:

"Cô lấy cái gì bồi thường tôi? Tiền?"

"Đúng, chính là tiền!"

Kiều Lệ Tuyết nói:

"Tôi đã nghe đến tình huống trong nhà của cha mẹ anh. Bởi vì Triệu Cường say rượu với đánh bạc, khiến những năm gần đây thím hầu như không có được cuộc sống tốt. Nếu như anh nguyện ý, tôi có thể cho anh 50 vạn, chẳng những thím có thể sống được khá hơn một chút, anh cũng có thể cầm số tiền này mua một căn phòng, kết hôn với Trầm tiểu thư, không tốt sao?"

"Cô đây coi như là bố thí?"

Diệp Lăng nhíu nhíu mày.

"Không phải là bố thí, tôi chỉ là không muốn anh vì chuyện ban đầu mà ghi hận tôi, dù sao tôi còn muốn làm bạn với anh"

Kiều Lệ Tuyết nói.

"Lệ Tuyết, quên đi, loại nghèo hèn quê mùa này, đừng nói em cho hắn 50 vạn, coi như là cho hắn 500 vạn. Hắn cũng sẽ giống như bố dượng của hắn, tiêu xài sạch sẽ."

Trần Bách ở một bên hừ lạnh nói:

"Trầm tiểu thư, tôi khuyên cô nên sớm cách xa hắn một chút, người như thế tôi thấy nhiều rồi. Về sau cô đi theo hắn sẽ không có cuộc sống tốt."

"Vậy tôi nên đi với ai mới có cuộc sống tốt? Với anh?"

Trầm Nguyệt Tâm hỏi lại, Trần Bách sửng sốt một hồi, rồi cười nói:

"Trầm tiểu thư nói đùa, tôi còn muốn lấy Lệ Tuyết đây, chẳng qua bằng vào tư sắc của Trầm tiểu thư, tôi có rất nhiều bạn thân, không phải là thiếu gia của tập đoàn lớn thì cũng chính là Tổng giám đốc của công ty lớn các loại, tin tưởng bọn họ sẽ không ủy khuất Trầm tiểu thư."

"Anh thật đúng là coi trọng bản thân mình, cũng coi trọng những hồ bằng cẩu hữu của anh." Diệp Lăng cười nhạt mở miệng.

"Xem trọng? Tôi thấy là anh xem trọng bản thân mình mới đúng? Luận tướng mạo, những người bạn kia của tôi đều mạnh hơn anh. Luận gia thế, bọn họ có thể ném anh xa vạn dặm, anh cũng không soi đèn xem thử mình đi, có điểm nào xứng đôi với Trầm tiểu thư?"

"Mặc kệ tôi xứng hay không xứng, cô ấy chính là bạn gái của tôi, anh làm được gì?"

"Được rồi!"

Đúng lúc này, Kiều Lệ Tuyết bỗng nhiên lên tiếng.

"Diệp Lăng, tôi chỉ hỏi anh một câu, tôi cho anh 50 vạn, anh có muốn hay không?"

Diệp Lăng liếc mắt nhìn Kiều Lệ Tuyết, nói:

"Tiền của cô chỉ sợ là của tên này đưa cho cô đi? Tôi thật ra muốn biết, tại sao các người không công cho tôi 50 vạn?"

"Thứ nhất, tôi còn muốn làm bạn với anh, thứ hai..."

Kiều Lệ Tuyết do dự một hồi, lại nói:

"Thứ hai, chính là tôi hi vọng anh có thể thuyết phục Triệu Cường, bán nhà cho cha tôi. Tuy là muốn khai phá nhưng nhà của anh nhiều lắm cũng chỉ trị giá 30 vạn, tôi cho anh 50 vạn, anh còn có thể lời 20 vạn, được không?"

"Kiều Lệ Tuyết!"

Vương Thục Phân chợt đập bàn:

"Trước đó tôi còn nghĩ đến cô thực sự bởi vì chuyện kia mà áy náy, không ngờ cô còn nhỏ mà lòng dạ đã sâu như vậy. Còn muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà mua nhà của tôi?"

"Kiều Lệ Tuyết, đối nhân xử thế không thể quá phận như thế được?"

Lý Đại Trụ cũng nhíu nhíu mày nói.

Bọn họ đều biết Kiều Lệ Tuyết không thể không công cho Diệp Lăng 50 vạn. Chỉ là không nghĩ đến, Kiều Lệ Tuyết vậy mà đưa ra điều kiện quá đáng này.

"Thím, căn nhà này coi như phá bỏ và dời đi nơi khác thì họ nhiều lắm là cho các người 30 vạn thôi, cháu cho các người 50 vạn còn chưa đủ sao?"

Kiều Lệ Tuyết nói Vương Thục Phân nói.

"Đừng nói nữa!"

Vương Thục Phân cả giận nói:

"Kiều Lệ Tuyết, cô nhớ kỹ cho tôi, cô đây gọi là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của! Tôi không biết cô rốt cuộc có mục đích gì, phải hao phí 50 vạn đến mua nhà của tôi nhưng tôi cho cô biết, tôi sẽ không bán!”

Bình Luận (0)
Comment