Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 103 - Chương 103: Không Chừa Một Ai.

Chương 103: Không chừa một ai.

"Không bán thì thôi!"

Nghe được lời của Vương Thục Phân, Trần Bách lập tức hừ lạnh nói:

"Cho mặt mũi còn không biết xấu hổ, không công cho tiền mà còn không lấy? Có thể cho các người nhiều hơn 20 vạn, đã coi như thương hại cho nhà các người lắm rồi!"

"Anh mắng ai đó?"

Sắc mặc Diệp Lăng lập tức trùng xuống, toàn thân càng bạo phát ra một trận sát khí.

Trần Bách thực sự muốn chết, mỗi người đều có nghịch lân. Diệp Lăng vẫn luôn nghĩ, mắng mình có thể, nhưng mắng người liên quan tới mình thì không được!

"Tôi mắng anh thì sai?"

Trần Bách cười lạnh nói:

"Làm người phải để ý đến chứng cứ, tôi chỉ tùy tiện mắng một câu, anh không nên kéo lên trên người mình, tôi có thể như thế đó? Anh còn muốn đánh tôi sao?"

Diệp Lăng hít sâu một hơi, nói với Kiều Lệ Tuyết:

"Kiều Lệ Tuyết, tôi cho các người một cơ hội, trước khi tôi vẫn chưa tức giận, lập tức cút khỏi nhà tôi.

"Diệp Lăng, tôi có ý tốt với các người, các người không cảm kích thì thôi, tại sao có thể như vậy chứ?"

Kiều Lệ Tuyết cau mày nói.

"Kiều Lệ Tuyết, Lăng tử đã rata nhường nhịn rồi, làm người không thể quá đáng như vậy. Cô và bạn trai cô nên đi nhanh lên, còn ở chỗ này nhiều lời chỉ sợ phải gọi xe cứu thương tới."

Lý Đại Trụ nói.

"Được, anh đã không cảm kích, tôi cũng không còn cách nào!"

Kiều Lệ Tuyết hừ một một, lôi kéo Trần Bách muốn rời đi.

Nhưng Trần Bách cũng không đi, trái lại nhìn chằm chằm vào Trầm Nguyệt Tâm, nói:

"Trầm tiểu thư, vừa rồi cô và bạn trai cô vũ nhục tôi hai lần, nói là tôi không xứng nắm tay của cô, những bạn bè của tôi cũng không có tư cách cùng cô ở chung một chỗ. Tôi thực sự muốn biết, cô đang làm nghề gì? Dựa vào cái gì cô có khẩu khí lớn như vậy?"

"Anh xong chưa?!"

Lý Đại Trụ cả giận nói.

Trần Bách chỉ chỉ Lý Đại Trụ nói:

"Chuyện không liên quan đến mày, mày câm miệng lại đi."

"Mẹ nó, tao đây tính khí nóng nảy, ngày hôm nay lão tử sẽ xé cái miệng thối của mày!"

Cơn tức của Lý Đại Trụ lập tức vọt tới, bàn tay to vươn tới chỗ Trần Bách.

Kiều Lệ Tuyết cũng che trước mặt Trần Bách, nói:

"Lý Đại Trụ, Trần Bách là bạn trai của tôi, nếu thật động thủ, đối với hai chúng ta cũng không có chỗ tốt nào. Sau này dù sao cũng chạm mặt, anh nói có đúng không?"

"Kiều Lệ Tuyết, tôi kiến nghị cô nên rời khỏi cái tên vô liêm sỉ này càng sớm đi, chờ ngày nào đó hắn chơi đủ cô rồi nhất định sẽ quăng cô đi."

Lý Đại Trụ hừ lạnh một tiếng, chẳng qua cuối cùng vẫn không động thủ.

Nói như thế nào đi nữa, lúc trước mình và Kiều Lệ Tuyết vẫn là bạn tốt. Mặc dù bây giờ Kiều Lệ Tuyết rất quá phận, nhưng Lý Đại Trụ vẫn nhớ tình bạn cũ.

"Tên ngốc kia, đừng tưởng rằng mày cường tráng là tao sợ. Lấy tài lực của Trần Bách tao, tùy ý xuất ra một chút tiền là có thể tìm người đánh chết mày!"

Trần Bách hừ lạnh nói.

"Anh rất có tiền?"

Trầm Nguyệt Tâm bỗng nhiên lên tiếng.

Trần Bách chỉnh sửa lại quần áo một chút, ngạo nghễ nói:

"Không tính là có tiền, tập đoàn của cha tôi cộng với công ty của tôi cũng chỉ có mười mấy triệu thôi."

"Anh muốn biết tôi dựa vào cái gì coi thường anh sao? Hiện tại tôi sẽ cho anh biết một chút."

Trầm Nguyệt Tâm móc điện thoại ra, bấm một số điện thoại.

Thấy vậy, Trần Bách nhíu mày một cái, trong lòng thầm nghĩ người phụ nữ này hình như có bối cảnh không nhỏ?

Chẳng qua nghĩ đến cô ta là bạn gái của Diệp Lăng, một chút nghi ngờ trong lòng này lập tức biến mất.

Cùng với tên nghèo này ở một chỗ, sẽ có bối cảnh lớn gì?

Lý Đại Trụ và Diệp Lăng cùng nhìn về phía Trần Bách, ánh mắt kia rõ ràng nói______ mày xong!

"Hôm nay lão tử thật muốn nhìn xem, chỉ bằng đám nhà nghèo quê mùa các người, có thể đùa ra cái trò gì."

Trần Bách cười lạnh nói.

Cũng đúng lúc này, bên kia điện thoại của Trầm Nguyệt Tâm được kết nối.

"Không phải anh muốn biết sao? Tôi cho anh câu trả lời."

Trầm Nguyệt Tâm nói một câu với Trần Bách, bắt đầu cho câu trả lời.

"Trầm Tổng, có phân phó gì sao?"

Trầm Nguyệt Tâm thản nhiên nói:

"Không cần cúp điện thoại, tôi cho anh hai phút, lập tức điều tra tất cả tài liệu của tập đoàn Nhạc Lâm và công ty hữu hạn Thiên Nam. Bao gồm bọn họ bước chân vào lĩnh vực nào, ngành nghề, cùng với tổng giá trị tài sản."

"Vâng."

Bên kia đơn giản đáp một câu, liền không nói nữa.

"Trầm Tổng?"

Trần Bách và Kiều Lệ Tuyết liếc mặt nhìn nhau, trong lòng đều nhảy một cái.

Lẽ nào người phụ nữ này là một Tổng giám đốc của một công ty?

Nhưng Trần Bách cũng không sợ, hắn vừa mới nói còn thiếu, giá trị con người của chủ tịch tập đoàn Nhạc Lăng Trần Nhạc Lâm chí ít cũng đã hơn 20 triệu. Mặc dù ở thành phố Đông Hải cũng thuộc vào tập đoàn lớn.

Dù cho Trầm Nguyệt Tâm làm ở một công ty lớn, thậm chí là Tổng giám đốc của tập đoàn lớn, cũng chẳng qua là làm công mà thôi, còn có thể có bản lĩnh gì?

Còn Diệp Lăng lại liếc mắt nhìn Trầm Nguyệt Tâm, thầm nghĩ: đây mới gọi là trâu bò đi!

Trang bức trong vô hình chính là mạng nhất, thân phận Tổng tài bá đạo của Trầm Nguyệt Tâm, ngày hôm nay rốt cuộc hoàn toàn thể hiện ra rồi.

Rất nhanh, đầu bên kia điện thoại đã hồi âm.

"Trầm Tổng, điều tra đã xong."

"Tập đoàn Nhạc Lâm, mở cửa năm 2001, Chủ tịch tập đoàn là Trần Nhạc Lâm, nắm giữ sáu mươi phần trăm cổ phần của tập đoàn Nhạc Lâm."

"Ngành nghề tập đoàn Nhạc Lâm đặt chân không coi là nhiều, ăn uống, điện tử, cùng với bất động sản. Tổng giá trị khoản 60 triệu, mà giá trị con người của Trần Nhạc Lâm khoảng chừng là 25 triệu."

"Về phần công ty hữu hạn Thiên Nam, xem qua một chút thì mở mấy tháng gần đây, cũng không có thành tích gì. Hình như là Trần Nhạc Lâm để cho con của hắn là Trần Bách chơi đùa một chút."

Người bên đầu dây điện thoại kia đặc biệt kể lại, thậm chí ngay cả vì sao công ty hữu hạn Thiên Nam mở ra cũng biết.

Trần Bách càng nghe, nỗi bất an trong lòng càng mạnh, chân mày nhíu lại càng sâu.

Hắn đúng là phú nhị đại, hắn cũng rất kiêu ngạo, nhưng hắn không phải là người ngu.

Có thể trong vòng mấy phút, điều tra được tất cả tài liệu của tập đoàn Nhạc Lâm và công ty hữu hạn Thiên Nam, rõ ràng thực lực của đối phương cực kỳ cường đại.

"Tôi đã biết."

Trầm Nguyệt Tâm trầm mặc một chút nói:

"Tập đoàn Nhạc Lâm này, có tiềm lực... phát triển gì không?"

"Có!"

Người nọ lập tức nói:

"Không thể không nói, Trần Nhạc Lâm là một nhân vật, mấy năm nay việc kinh doanh của tập đoàn Nhạc Lâm vẫn cấp tốc tăng trưởng. Nhất là lúc công ty vừa ra thị trường, gần như là một thế lực mạnh đang phát triển. Căn cứ vào việc kinh doanh để phỏng đoán, tổng giá trị của tập đoàn Nhạc Lâm có thể đột phá 100 triệu trong năm nay.”

Nghe vậy, trên mặt của Trần Bách lại xuất hiện sự ngạo nghễ.

Dù sao nghe được khẩu khí của đối phương cũng rất lưu ý đến tập đoàn Nhạc Lâm.

Nhưng một câu nói của Trầm Nguyệt Tâm, làm cho sắc mặt của Trần Bách lập tức tái nhợt xuống.

"Cho các anh một tuần lễ, tôi mặc kệ các anh dùng biện pháp gì, trong vòng một tuần cần phải thu mua tập đoàn Nhạc Lâm."

"Vâng, thật ra, chúng tôi cũng đã định kế hoạch rồi, dù sao tập đoàn Nhạc Lâm vẫn rất có tiềm lực phát triển. Vốn dự định Trầm Tổng trở về thì báo cáo với cô. Nhưng mà xem ra bây giờ không cần phải phiền toái như vậy nữa."

Người kia cười nói.

"Chẳng qua, lúc thu mua tập đoàn Nhạc Lâm, những người trong Ban Giám Đốc của tập đoàn Nhạc Lâm...

Trầm Nguyệt Tâm thản nhiên nói:

"Để Trần Nhạc Lâm đến gặp tôi, về phần những người khác, không chừa một ai."

Bình Luận (0)
Comment