"Được."
Người nọ nở nụ cười, lại nói:
"Chẳng qua tôi rất tò mò, Trầm Tổng không phải đang ở thôn Lan Sơn thị sát sao? Tại sao lại chợt nhớ đến chuyện thu mua tập đoàn Nhạc Lâm?"
"Tôi cũng đang muốn nói chuyện này."
Trầm Nguyệt Tâm nói:
"Hiện tại lập tức gọi điện cho Trần Nhạc Lâm, lúc thu mua tập đoàn Nhạc Lâm, giá đè thấp một nửa. Nếu như ông ta không đồng ý, tập đoàn sẽ ra mặt tiến hành chèn ép tập đoàn Nhạc Lâm. Đến lúc đó, đừng nói là giá một nửa, Trần Nhạc Lâm đừng hòng chiếm được phân tiền nào!"
"Về phần tại sao tôi lại muốn thu mua tập đoàn Nhạc Lâm..."
Trầm Nguyệt Tâm nhìn Trần Bách một chút, bỗng nhiên nở nụ cười.
"Nguyên nhân, để ông ta hỏi thử con trai ngoan mình một chút đi."
"Thế nào, con trai quần áo lụa là của ông ta đắc tội với Trầm Tổng rồi?"
Người nọ dừng một, lại nói:
"Hắn không thương tổn đến Trầm Tổng chứ? Có cần tôi tìm người xử lí hắn hay không?"
Nghe nói như thế, Trần Bách lập tức trừng lớn mắt.
Tìm người xử lí mình?
Ban ngày ban mặt, đối phương vậy mà muốn tìm người xử lí mình?
Không nói gã, ngay cả Diệp Lăng cũng co quắp miệng lại.
Hắn thật muốn nhìn thử người bên kia điện thoại là ai, đây cũng quá lớn lối rồi?
Nói thế nào đi nữa, Trần Bách cũng là con trai của chủ công ty gần 100 triệu, nói xử lí là xử lí?
"Thế giới này... Có tiền, cái gì cũng làm được!"
Trong lòng Diệp Lăng có chút cảm thán.
Đối với loại người bình thường mà nói, Trần Bách này tuyệt đối là trời. Cho dù bọn họ có giết người, chỉ cần ngụy trang thành tai nạn xe cộ ngoài ý muốn, rồi tùy tiện bồi thường 10 vạn là được.
Nhưng đối với loại quái vật như tập đoàn Hoa Mỹ mà nói, Trần Bách ngay cả chó má cũng không phải.
Tỷ như bây giờ, một câu nói của Trầm Nguyệt Tâm đã nghiền ép được một nửa gia sản của tập đoàn Nhạc Lâm, đây chính là hơn 30 triệu đó!
Về phần Trần Bách, ngay cả cha gã là Trần Nhạc Lâm cũng phải cúi đầu khom lưng với Trầm Nguyệt Tâm, gã thì là gì.
"Không cần."
Trầm Nguyệt Tâm nhíu mày lại, nói:
"Sau này ít nói lời như vậy đi."
"Vâng vâng vâng.."
Giọng nói của người nọ lập tức trở nên cung kính, rồi cúp điện thoại.
"Cô rốt cuộc là ai?"
Nhìn thấy Trầm Nguyệt Tâm cúp điện thoại, Trần Bách lập tức quát.
Sắc mặt gã tái nhợt, dù là kẻ ngốc đi nữa cũng có thể nhìn ra, dáng vẻ này của Trầm Nguyệt Tâm không giống như đang đùa, cũng không giống như đang khoác lác.
Khuôn mặt của Kiều Lệ Tuyết cũng trắng bệch.
Tất cả bây giờ của cô ta đều dựa vào Trần Bách mới lấy được. Nếu như Trần Bách xong đời, những ngày lành tốt đẹp sau này của mình cũng sẽ tan thành mây khói sao?
"Tôi hỏi cô đó, rốt cuộc cô là ai?!"
Nhìn thấy Trầm Nguyệt Tâm không để ý đến mình, Trần Bách hô lên lần nữa.
Trầm Nguyệt Tâm nhàn nhạt liếc mắt nhìn Trần Bách, nói:
"Rất nhanh anh sẽ biết."
Quả nhiên, khoảng chừng 5 phút sau, điện thoại của Trần Bách liền vang lên.
Trần Bách lấy ra nhìn một cái, đúng là cha của gã,Trần Nhạc Lâm.
Nếu như nói lúc trước Trần Bách không tin, lúc này tim của gã giống như rơi xuống đáy cốc.
Do dự một chút, Trần Bách vẫn nghe điện thoại.
Không đợi Trần Bách mở miệng, một tiếng rống giận tới tận trời truyền đến từ bên kia điện thoại.
"Vô liêm sỉ!!"
Thân thể Trần Bách run lên, gã không sợ trời không sợ đất nhưng sợ nhất là Trần Nhạc Lâm.
Dù sao tất cả của mình bây giờ đều là do Trần Nhạc Lâm cho gã.
"Cha, người đây là..."
Trần Bách run rẩy hỏi.
"Trần Bách, mày tên hỗn đản này! Hỗn đản!!!"
"Cha, xin người bớt giận, rốt cuộc là làm sao?"
"Làm sao? Mày còn hỏi cha mày là làm sao? Bản thân mình gây họa mà mày cũng không biết?!"
Trần Nhạc Lâm rống giận nói.
Giọng nói kia giống như muốn phá vỡ điện thoại vậy, ai cũng tin tưởng, nếu bây giờ Trần Bách đang ở trước mặt Trần Nhạc Lâm, Trần Nhạc Lâm sẽ tát chết gã.
"Cha, con thực sự không rõ cha đang nói gì."
Trần Bách vẫn giả ngu.
Hiện tại gã nào dám thừa nhận? Nếu thừa nhận, Trần Nhạc Lâm còn không đánh chết gãsao?
"Được, mày không rõ đúng không?"
Trần Nhạc Lâm hít sâu một hơi, tận lực ngăn chặn lửa giận trong lòng.
"Tao hỏi mày, bây giờ mày đang ở đâu?"
"Con... con đang ở thôn Lan Sơn."
"Mày nhàn rỗi lắm sao, đến thôn Lan Sơn làm gì?"
Trần Nhạc Lâm cơ bản không áp chế được cơn tức, dừng một chút lại hỏi:
"Được, mày đi đâu tao mặc kệ. Tao hỏi mày, mày vừa đắc tội với ai?"
Trần Bách ngẩn ra:
"Con không đắc tội ai?"
"Không đắc tội ai? Mày tốt nhất cẩn thận ngẫm lại cho tao. Bây giờ mày có thể không thừa nhận thế nhưng nếu như mày bỏ lỡ cơ hội này, tao một đao chém chết mày!"
Thân thể của Trần Bách hung hăng run lên, gã hiểu cha của mình. Tuy rằng bình thường rất cưng chiều mình, nhưng một khi Trần Nhạc Lâm thật sự nổi giận, đây chính là lục thân không nhận.
"Bây giờ mày nói cho tao biết chuyện còn có thể vãn hồi, nếu như trễ nữa, tao và mà đều trở thành những tên nhà nghèo đó!"
Trần Nhạc Lâm quát.
Trần Bách rốt cuộc đã hiểu tính nghiêm trọng của chuyện này.
Liền nói ngay:
"Cha, thực ra con cũng không đắc tội người nào, chỉ là... Vừa mới cãi nhau vài câu với người khác, thế như con thật không có...'
"Không có? Không có ông nội mày! Nếu như thật sự không có làm gì với người khác, thì sao bỗng nhiên tập đoàn Hoa Mỹ lại muốn thu mua tập đoàn Nhạc Lâm?"
Trần Nhạc Lâm tức giận mắng một câu, lại nói:
"Cãi nhau với ai? Nói nhanh lên một chút."
"Một người nam, còn có..."
“Mày không thể trực tiếp gọi tên được à? Tao hỏi mày là nam hay nữ sao?!"
Không đợi nói xong, Trần Nhạc Lâm lần thứ hai rống giận.
"Hai người nam, một người tên là Diệp Lăng, một người tên là Lý Đại Trụ, còn có một người phụ nữ trung niên, tên thì con không biết, chẳng qua là mẹ của Diệp Lăng."
"Bọn họ làm nghề gì?"
"Đều là thôn dân của thôn Lan Sơn."
"Thôn dân?"
Trần Nhạc Lâm nói:
"Không thể có chuyện đó, nếu như chỉ là thôn dân của thôn Lan Sơn thì không thể nào có bản lĩnh lớn như vậy. Mày dùng cái đầu chó của mày ngẫm kĩ lại cho tao!"
Bỗng nhiên, ánh mắt của Trần Bách rơi trên người Trầm Nguyệt Tâm, nói:
"Còn, còn có một người phụ nữ."
"Phụ nữ? Phụ nữ nào?"
"Cô ta tên là Trầm Nguyệt Tâm, vừa rồi chính cô ta gọi điện thoại, bảo thu mua tập đoàn của chúng ta."
Trần Bách thành thành thật thật nói, hiện tại gã coi như đã nhìn ra, đó là tập đoàn Hoa Mỹ muốn thu mua tập đoàn nhà mình!
Nếu như mình giấu diếm nữa, nói không chừng không chỉ mình mà ngay cả cha mẹ cũng đều không may theo.
"Trầm Nguyệt Tâm?"
Trần Nhạc Lâm trầm mặc một lúc, bỗng nhiên gào thét:
"Trầm Nguyệt Tâm!!!"
Trần Bách lại càng hoảng sợ, nói:
"Cha, Trầm Nguyệt Tâm thì làm sao? Lẽ nào cô ta là cao tầng của tập đoàn Hoa Mỹ?"
"Cao tầng cái đầu mày! Tao xem mày đúng thật là một tên vô liêm sỉ? Không phải là thứ chó má gì, lão tử cho mày hai con mắt làm cái gì không biết? Lúc mở mắt không biết trước mặt mình là ai à?"
"Cha, cô ta rốt cuộc là ai?"
“Lão tử nói cho mày biết, Trầm Nguyệt Tâm không phải là cao tầng chó má gì đó, cô ta là Tổng tài của tập đoàn Hoa Mỹ, kiêm Chủ tịch HĐQT của tập đoàn Hoa Mỹ!"
"Toàn bộ tập đoàn Hoa Mỹ, có tám mươi phần trăm cổ phần đều là của cô ta, đều là của cô ta!!!"
"Trần Bách ơi Trần Bách, sao tao lại có thể sinh ra một người con như mày... Sinh ra một thằng ngu như mày!!!"